Con cứ ám ảnh mãi cái câu Chúa kể về ông thầy Tư Tế và ông thầy Lêvi, họ đã trông thấy nạn nhân dở sống dở chết trên đường xuống Giêrikhô, lần lượt, kẻ trước người sau, họ đã “tránh qua bên kia mà đi”.
Kính thưa Chúa Giêsu,
Tối hôm qua, thứ tư 7.7.2010,
khi hướng dẫn buổi Suy Tôn Lời Chúa
chuẩn bị cho Chúa Nhật 15 thường niên sắp đến,
như mọi lần, con đã nói, đã trình bày,
đã giảng trước cộng đoàn trong Nhà Thờ rất hăng, rất say sưa nhiệt thành.
Nhưng rồi sau đó, câu truyện Chúa kể cho ông thông luật
về một người Samari tốt bụng, thú thật, đã làm con phải ray rứt xấu hổ.
Câu truyện quen lắm, thuộc làu,
thậm chí hồi con còn thanh niên, năm 1980, chưa đi tu,
con đã sáng tác cả một vở nhạc cảnh nho nhỏ
để cùng cha Tiến Lộc, lúc ấy vừa mới đi tù về rồi sẽ lại đi tiếp,
và các bạn Nhóm Mai Khôi diễn trong các buổi sinh hoạt Giáo Lý.
Vậy mà lần này, bây giờ, đọc lại câu truyện,
con cứ ám ảnh mãi cái câu Chúa kể về ông thầy Tư Tế và ông thầy Lêvi,
họ đã trông thấy nạn nhân dở sống dở chết,
lần lượt, kẻ trước người sau, đã “tránh qua bên kia mà đi”.
Con bị thôi thúc phải viết ra những giòng này,
không phải như một bài báo con thường viết mọi khi,
mà như một lời nguyện để sám hối riêng trước Chúa
và để xin lỗi chung các anh chị em của con,
những người cũng đang nằm dở sống dở chết ngay trên đường con đi
hôm qua, hôm nay, và có lẽ cả ngày mai nữa !
Kính thưa Chúa Giêsu,
Giống như thầy Tư Tế và thầy Lêvi,
Con cũng đã “tránh qua bên kia mà đi”
vì trước mặt con, mới hôm 3 tháng 7 đây thôi,
có một Giáo Dân ở Cồn Dầu, Giáo Phận Đà Nẵng,
không chỉ bị đánh trọng thương, mà còn bị rơi vào nỗi sợ hãi đến chết.
Con đọc được tin tức trên mạng, thấy nhói lòng, xót xa một thoáng, rồi thôi,
lại tiếp tục mải mê với công việc Mục Vụ mình đang đảm nhận.
Con tệ bạc đến nỗi quên cả đọc một câu kinh cầu nguyện cho linh hồn người ấy
như thói quen vẫn làm khi gặp một người bị tai nạn xe cộ ngoài đường !
Con đã chọn thái độ im lặng cho khỏi bị rắc rối
với cả phía chính quyền lẫn phía giáo quyền.
Con biện hộ là mình có nói chi đi nữa
cũng chẳng ăn thua gì với ai,
cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề.
Con tự dỗ dành mình là, thôi, cứ yên tâm đi,
rồi ra Đức Cha và các Cha ở Giáo Phận Đà Nẵng,
không khéo cả các Đức Cha khác trong Hội Đồng Giám Mục,
sẽ có cách để cứu giúp và bênh vực gia đình nạn nhân.
Lại có tiếng nói thì thầm ngăm đe trong thâm tâm con:
Này, liệu hồn, không nhớ năm ngoái
đã mạnh miệng nói gì, đã mạnh tay viết gì, để đến nỗi bây giờ...
Thế là xong, con đã... “tránh qua bên kia mà đi” !
Kính thưa Chúa Giêsu,
Bao nhiêu lần như thế rồi, chứ không phải lần đầu,
và chắc cũng sẽ không phải là lần cuối đâu.
Đã có nhiều lắm những anh chị em của con bị đánh nhừ tử
tại Hà Nội, tại Quảng Bình, tại Hà Tây, và những nơi khác nữa.
Đó là chưa tính cả những người không phải Công Giáo,
chưa tính những dân oan trên cả nước,
có thể chưa bị đánh đến mức thương tích thê thảm hiểu theo nghĩa đen,
nhưng cũng đủ phải dở sống dở chết, kinh hoàng, hoang mang...
Vậy mà, con cũng đã “tránh qua bên kia mà đi”.
Khi con soạn bài giúp Suy Tôn Lời Chúa và giảng Chúa Nhật,
Con đã đọc được nơi phần chú giải trong bản “Lời Chúa Cho Mọi Người”
một đoạn rất thấm thía, nguyên văn như thế này:
Có lần, ông Martin Luther King
( một mục sư người Mỹ da đen, đã bị ám sát vì lập trường bất bạo động của ông )
ghi nhận rằng tình thương không giới hạn trong việc trợ giúp những ai đau khổ:
“Ban đầu, chúng ta phải là người Samari tốt lành
đối với những người đã gục ngã trên đường.
Nhưng một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải công nhận rằng
“con đường Giêrikhô” phải được chỉnh đốn lại,
để những người đàn ông đàn bà đang đi trên đường đời
không còn tiếp tục bị đánh đập và cướp bóc nữa...”
Thưa anh chị em, “những người thân cận” của tôi,
Tôi xin lỗi tất cả anh chị em,
xin lỗi những phụ nữ, những cụ già, những em bé,
những người trên đường đi Giêrikhô ngày hôm nay,
đã bị đánh nhừ tử, dở sống dở chết bằng nhiều cách, ở nhiều nơi,
xin lỗi cả hương hồn người đàn ông mới chết tức tưởi tại Cồn Dầu.
Tôi xin lỗi anh chị em vì đã từng và vẫn đang còn “tránh qua bên kia mà đi”.
Tôi thú nhận trong nhục nhã với lương tâm mình,
rằng tôi đã sợ hãi, tê liệt, bó tay, không giúp được gì cho anh chị em.
Xin tha lỗi cho tôi, người được xếp loại là thầy Tư Tế, thầy Lêvi !
Xin lỗi anh chị em xong rồi,
ngoài việc bộc bạch hết ra như thế này, thú thật với anh chị em,
tôi cũng chưa biết phải làm gì hơn, phải làm gì tiếp theo nữa.
Chính điều ấy càng làm tôi buồn,
càng làm tôi thấy mình không đáng được anh chị em tha thứ.
Kính thưa Chúa Giêsu,
Con xin cúi đầu sám hối trước Chúa,
Đấng đã từng dừng lại dọc đường
chứ không “tránh qua bên kia mà đi”
khi thấy chính con, thấy mọi người, thấy cả nhân loại này
bị tội lỗi đánh cho nhừ tử, nằm dở sống dở chết trong đời.
Chúa đã tiến lại gần, thật gần, cúi xuống, quỳ hẳn xuống,
lấy chính máu của Chúa mà đổ lên vết thương của chúng con
băng bó lại, rồi đưa chúng con vào Nhà Thương của Chúa
để Hội Thánh chăm sóc chữa lành cho chúng con bằng các Bí Tích.
Con sám hối là vì con đã nhiều lần hèn nhát, sợ hãi,
không dám bắt chước Chúa, cư xử giống như Chúa trong đời con,
không dám lên tiếng bênh vực người cô thế, phải chịu bất công
không dám khởi sự một việc nào đó có ý nghĩa, dù hết sức nhỏ bé,
như mục sư Martin Luther King đã kêu gọi trước khi bị giết chết:
"để những người đàn ông đàn bà đang đi trên đường đời
không còn tiếp tục bị đánh đập và cướp bóc nữa.”
Sám hối rồi, mà thú thật với Chúa,
con cũng không biết mình có thể can đảm sống được như Chúa muốn hay không !
Chính điều ấy càng làm con thêm ray rứt,
làm con thấy mình không đáng được Chúa tha thứ.
Thôi thì, xin Chúa chữa lành cho con
bằng một ơn nào đó Chúa thấy lúc này là cần thiết đối với con.
Để kết thúc, con xin chép lại một lời nguyện
của cha Nguyễn Công Đoan, Dòng Tên,
cha giáo môn Kinh Thánh của con hồi trước.
Lời nguyện này con nghe chính ngài kể
là ngài đã viết ra trong khi ngồi tù cách nay hơn 30 năm:
Lạy Chúa, xin cứ dùng con theo Ý Chúa,
Làm chân tay cho người què cụt,
Làm đôi mắt cho người đui mù,
Làm lỗ tai cho người bị điếc,
Làm miệng lưỡi cho người không nói được,
Làm tiếng kêu cho người chịu bất công.
Lạy Chúa, xin cứ gửi con ra đồng lúa,
Để đưa cơm cho người đói đang chờ,
Và đưa nước cho người họng đang khô,
Đem thuốc thang cho người đang đau ốm,
Đem áo quần cho người đang trần trụi,
Đem mền đắp cho người rét đang run.
Lạy Chúa, xin cứ gửi con ra đường vắng,
Thắp đèn soi cho ai bước trong đêm,
Đốt lửa ấm cho những ai giá lạnh,
Truyền cảm thông cho lữ khách đơn côi,
Nâng phẩm giá cho kẻ đời chà đạp,
Đem tự do cho những kiếp đọa đầy.
Lạy Chúa, xin cứ gửi con vào thôn xóm,
Đem an hòa cho những ai bất thuận,
Đem yên bình cho kẻ sống âu lo,
Đem ủi an cho người đang sầu khổ,
Đem niềm vui cho những ai bất hạnh,
Đem vận may cho người gặp rủi ro.
Lạy Chúa, xin cứ dùng con làm tất cả,
Cho mọi người được hạnh phúc an vui.
Còn phần con, xin gửi hết nơi Ngài,
Là Thiên Chúa, là tình yêu, là lẽ sống,
Ngài cho con tất cả niềm hy vọng,
Để tin yêu mà vui sống trọn đời...
Lm. LÊ QUANG UY, DCCT, thứ năm 8.7.2010