Khi trái cây đã chín muồi và kết thúc sứ mạng trên cây, trái rơi xuống đất và gửi hạt vào lòng đất. Hạt ấy sẽ mục nát đi, rồi lại đâm chồi nảy lộc mới, mai sau cây mới sẽ xum xuê trong khu vườn. Hình ảnh này Đức Giêsu đã dùng cho cây lúa và hạt lúa hai ngàn năm trước để nói về chính Người và sứ mạng của các môn đệ Người. Trong thời gian ngắn vừa qua, có những tu sĩ linh mục đã nằm xuống, vẫy tay từ giã cuộc đời này, và Lời Chúa “nếu hạt lúa mì rơi xuống” đang vang lên trong lòng ta.
Có vị linh mục về nhà Cha ở tuổi thượng thọ 85 sau khi an hưởng tuổi già bên lũ cháu đàn con đông đúc như sao trời cát biển, sau cả một quãng đời anh hùng vác thập giá theo chân Thầy chí thánh với bao nhiêu sứ vụ “thụ nhân”, trồng người. “Bách niên chi kế mạc như thụ nhân”, Quản Trọng đã viết như thế, (kế trăm năm là kế trồng người). Cha đã trồng người từ hạt giống Lời Chúa, ươm tưới bằng lời cầu nguyện và lối sống gương mẫu. Và ngày ra đi, người Việt không chỉ ở Việt nam mà là trên toàn cõi địa cầu thương nhớ cầu nguyện cho Cha, Cha Giuse Đinh Cao Thuấn.
Có vị tu sĩ mỉm cười đáp lại tiếng Chúa gọi về khi tuổi đời chưa tròn 29, sư huynh Đaminh Phùng Thế Minh. Thầy không có tuổi già của trần gian để an nhiên vui hưởng. Thầy chỉ có nụ cười thanh xuân để tặng cho các trẻ em nghèo ở Việt nam và ở Campuchia. Nụ cười ấy là trọn tấm lòng muốn mở ra vì Đức Kytô. Và nụ cười ấy kết thúc bằng nụ cười sự sống cho em bé mà thầy hy sinh mạng mình để cứu vớt. Hình ảnh của một Giêsu dấn thân cho người nghèo và cho các trẻ em đang cần nâng đỡ. Thầy ra đi, bao nhiêu phương tiện truyền thông đại chúng vang lên lời ca tụng Thiên Chúa qua cuộc đời ngắn nhưng vô cùng phong phú của thầy.
Cùng thời gian ấy cũng có linh mục già ra đi. Ông ra đi lặng lẽ, không ai buồn nhắc đến dù là vài lời chia buồn đâu đó, trừ những người xa lạ với dân Chúa. Nghe nói lễ an táng của ông cũng chỉ những người cùng chí hướng với ông đến dự. Thiên hạ nói với nhau về cái chết của ông bằng cách nhắc về những điều không vui ngày ông sống. Biết là không nên nói gì về người đã chết, nhưng nỗi đau ngấm ngầm mà người ta chịu vì ông cũng đến lúc nói ra cho vơi bớt. Dù sao thì ông cũng là linh mục, có gì thì người ta cũng nói “thôi hãy cầu nguyện cho ông”. Mong rằng những ai đi cùng đường với ông hãy nhìn lại bước chân mình.
“Chúa là mục tử, người dẫn lối chỉ đường cho con đi”, lời ca từ Thánh Vịnh làm chúng ta ấm lòng. Chúa là mục tử, nhưng Người còn chu đáo hơn tất cả các mục tử khác. Khi Người về cùng Cha, tạm ẩn mình trước đàn chiên còn non nớt, Người sai các mục tử hữu hình đứng lên dẫn lối chỉ đường cho con cái Người. Những vị mục tử ấy nếu chu toàn trách nhiệm cao cả thì luôn dẫn chiên “đến nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi”, còn không thì cứ lùa chiên vào gặm cỏ cháy với xương khô.
Đức Giêsu là mẫu mực cho các mục tử. Để biết mục tử nào là chân chính, dễ lắm. Khi các ngài vào nơi thanh vắng, hễ người ta cứ băng rừng vượt suối mà tìm đến thì các ngài là mục tử chân chính. Ngày đó, dân tìm đến với mục tử Giêsu vì Người dẫn họ đến nguồn nước mát trong. Có những “mục tử” mà chiên thấy thì ẩn mình vào bụi rậm thà nhịn đói mà thôi.
Lạy Chúa Giêsu là Vị Mục Tử vĩ đại của muôn đời, xin cho các mục tử mà Chúa đã chọn luôn biết vì đàn chiên, biết hy sinh cho đàn chiên, biết đi tìm công lý và đem tình yêu đến cho đàn chiên. Xin cho các ngài đừng vì bả lợi danh hay vì muốn an thân mà đem chiên làm thịt trên bàn tiệc trần gian đãi trong đêm tối.
Gioan Lê Quang Vinh