Ngụ ngôn 83
Con mèo đi học vẽ. Con thỏ đi học vẽ. Rồi thì cả khu rừng đều đi học vẽ. Ngày tốt nghiệp, vị giáo sư hội hoạ cho mỗi con thú một đề tài hoàn toàn khác nhau. Nhưng lạ thay, tất cả đều vẽ giống y như nhau, từ vật mẫu, nét vẽ cho đến cách thể hiện. Tại sao lại như thế?
Đề tài cho thỏ: Hãy vẽ con vật bạn sợ. Thỏ vẽ con chuột.
Đề tài cho sóc: Hãy vẽ con vật hay ăn xén ăn bớt. Sóc vẽ con chuột.
Đề tài cho con voi: Hãy vẽ con vật nhỏ bé dễ thương. Voi vẽ con chuột (Vẫn nói “đầu voi đuôi chuột”, chuột ngược với voi mà).
Đề tài cho cô bé quàng khăn đỏ: Hãy vẽ con vật kinh khủng nhất. Lại là con chuột.
Đề tài cho con mèo: Hãy vẽ con vật bạn yêu quí nhất. Mèo vẽ con chuột (vì đó là thức ăn ngon của mèo).
Sau khi xem xét tất cả các tác phẩm, vị giám khảo ra chiều suy tư. Cuối cùng ông quyết định viết thành một tiểu luận gửi cho Hội đồng Nghệ thuật. Trong đó vị giám khảo kết luận: “Trong xã hội có những loài rất ghê gớm, nhưng vẫn có người thích và muốn bảo vệ chúng, bởi vì các loài đó làm họ no bụng”.
Ngụ ngôn 84
Có một cây hoa rực rỡ toả hương thơm ngát một góc rừng. Cây hoa lại có tác dụng chữa bá bệnh nên nhiều thế hệ đã đến tìm, hưởng lộc và vun xới cho cây hoa.
Bỗng một hôm con rắn bò ngang qua. Nó không chịu được mùi hương và cũng không thích cho muôn loài đến hưởng lộc của cây hoa. Thế là con rắn bò lên cây, thấy ai đến với cây hoa thì nó thì thầm: “Hãy tránh xa đi, vì đây là cây thuốc phiện, làm các người khoẻ đôi chút nhưng rồi sẽ mê muội đi”.
Lúc đầu chẳng ai tin lời con rắn. Nhưng rắn cứ rỉ rả hoài, dần dần muôn loài bắt đầu tin cây ấy là cây thuốc phiện. Và họ bỏ đi hết. Con rắn phá lên cười thú vị.
Khi người ta không còn đến với cây hoa thơm nữa thì bao thứ dịch bệnh lan tràn chẳng có cách gì cứu được. Xã hội tan hoang. Con rắn cũng bị dịch bệnh và cũng chết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cả khu rừng được hồi sinh, chẳng còn dịch bệnh, mà mọi loài đều vui sống tưng bừng. Tìm hiểu mãi, người ta mới khám phá ra điều đơn giản. Khi các loài nghe lời con rắn, thờ ơ với cây hoa rực rỡ kia, thì có những chú ong cần cù, không thèm nghe lời con rắn, đêm ngày đi gieo những phấn hoa trên các loài, và nhờ vậy mà sự sống trở lại với khu rừng.
Ngụ ngôn 85
- Vòi nước nhỏ nên nước chảy yếu. Con chồn bảo: “Vòi bé thế chả có tích sự gì, bẻ quăng đi”. Vòi bị bẻ quăng đi rồi, nước bắn tung toé, chảy tràn lan và nhà ngập tràn nước.
- Con chim nói với con gà: “Có cánh mà không bay được, chả có tích sự gì, thôi bẻ cánh đi”. Gà đáp: “Hoa có cánh, cửa cũng có cánh mà đâu cần bay. Nhưng hoa làm cho con người vui, cửa cho con người vào. Vậy là hạnh phúc rồi bạn ạ”
Gioan Lê Quang Vinh, VRNs