Ngụ ngôn 11
Mưa. Mưa to nhà dột nhiều. Mưa nhỏ nhà dột ít. Lúc này dột chỗ này, lúc khác dột chỗ khác. Có lúc dột khắp nơi. Chủ nhà lấy thùng hứng chỗ này, thấy nhà khô được ít lâu. Rồi lại dột chỗ khác. Chủ nhà lấy thau hứng.
Một hôm mưa to hơn mọi khi. Nhà dột khắp nơi. Hai ba xô, bốn năm thùng, sáu bảy chậu, cuối cùng cả nhà toàn nước. Chủ nhà buông tay đứng nhìn, nhưng lòng vẫn tự hào nghĩ: “Dột thế nhưng ta vẫn hơn thiên hạ nhiều.”
Tạnh mưa. Chủ nhà leo lên nóc nhà định hàn mấy chỗ dột.
Nhưng mà than ôi, có còn mái nhà đâu? Nó đã bị ai dỡ mất tự lúc nào. Nhà còn được che đôi chút là những tàn cây rậm rạp từ nhà bên cạnh phủ qua!
Ngụ ngôn 12
Con chồn ngồi trong bóng tối nhìn ra. Chú thỏ đi qua. Chồn gọi to: “Thỏ ơi”, chú thỏ nghe tiếng chồn sợ quá phóng chạy mất. Lần thứ nhì thỏ đi qua. Chồn không gọi to nhưng chỉ thì thầm: “Thỏ ơi thỏ à”. Thỏ nghe tiếng êm ái, nhưng biết là tiếng của chồn, nên cũng vội co giò phóng nhanh vào hốc núi. Thỏ thừa biết là dù có êm ái đến bao nhiêu thì cái loại âm thanh ấy cũng là của chồn hay sói thôi.
Chồn tức giận nghĩ cách khác để bắt thỏ. Lúc ấy có con rùa đi ngang qua. Chồn nhảy ra chặn con rùa lại và bảo: “Tao sẽ ăn thịt mày nếu mày không giúp tao chuyện này”. Rùa hỏi chuyện gì. Chồn bảo mày cứ ngồi đây, chờ thỏ đi qua, mày dụ thỏ ở lại giùm tao. Rùa sợ hãi nên chấp nhận liền.
Thỏ nhởn nhơ đi qua, vừa đi vừa hát. Chợt trông thấy con rùa, thỏ cười khinh khi. Rùa nói: “Tôi buồn quá, đi chẳng tới đâu cả. bạn ở lại chơi với tôi mấy phút”. Thỏ hỏi: “Chơi trò gì?” Rùa tinh quái: “Chạy đua ấy mà”. Thỏ đinh ninh mình sẽ thắng nên nói: “Tôi nhắm mắt chạy cũng nhanh hơn bạn”. “Vậy bạn nhắm mắt lại đi”.
Thỏ vừa nhắm mắt, rùa la to “Chuẩn bị, 1…2…”. Rùa vừa la “3…” là chồn phóng ra vồ lấy thỏ. Và dĩ nhiên chồn cũng tóm luôn chú rùa vừa chậm chạp vừa khờ dại, tưởng mình là “trung gian đối thoại”!
Ngụ ngôn 13
Bố bảo: “Con học giỏi vào cho nhà ta nở mặt nở mày”. Mẹ bảo: “Tốn bao nhiêu tiền cũng học, học đủ thứ chuyện để khoe với hàng xóm”.
Lớn lên một chút, con oằn vai vì sách vở, con nặng trí vì nhồi bao nhiêu thứ trong đầu. Cuối cùng con thành đạt. Bố nở mặt mẹ nở mày (không hề kẻ lông mày).
Người quen của bố khen: “Đúng con nhà tông”. Người quen của mẹ ca tụng: “Đầu tư thật không phí”.
Đêm về con khóc. Không ai nhìn thấy chiều nay một bà cụ chỉ gậy vào mặt con: “Học cho nhiều vào, đầu lú cả rồi. Thấy bà bị cướp, sao con ngồi im ru?”
Ngụ ngôn 14
Con diều bay cao, cao thật là cao. Chỉ vào chim sẻ, diều bảo: “Mày nhỏ xíu, chẳng có màu sắc gì, lại bay thấp, thôi về nhà ngủ đi”. Thấy chim nhạn chao cánh, diều cười: “Bay thế mà cũng bay. Xem ta lượn rực rỡ đây này”. Bay ngang chỗ chim én, diều bảo: “Báo mùa xuân à? Một con én làm gì được mà đòi loan với báo? Cứ ở đấy mà loan tin, mà cầu hoà bình”.
Diều đang thích chí cười hềnh hệch thì bỗng chú bé quăng dây diều, chạy đi coi đám Sơn Đông mãi võ. Con diều bị gió thổi bay là là rồi vướng vào bụi gai. Chim sẻ hỏi: “Sao không bay nữa?” Diều khóc: “Tôi mà bay cái gì, chỉ nhờ thằng bé giật dây thôi”
Gioan Vinh