Hồi tháng 8 năm ngoái, tôi có được điện thư của một người không quen, mở ra xem mới hay người gửi là một cô gái trẻ.
Câu chuyện đã qua đi gần năm, tôi cũng chẳng có lưu trữ điện thư đó nên không nhớ nguyên văn những lời cô viết. Tuy nhiên cái ý cô tâm sự, tôi vẫn nhớ như in ... Đó là việc cô được chồng ở Mỹ về cưới và có thai gần 8 tháng mới qua đến Mỹ để sum họp với chồng. Trước lúc cô đi qua Mỹ, cha xứ có đưa cô địa chỉ "e-mail" của tôi và ân cần dặn dò cô buổi đầu trên đất lạ có chi lo buồn, nghĩ ngợi, cần vấn ý ... hãy mạnh dạn liên lạc với tôi. Ngài tin rằng cô sẽ được tôi hồi âm với những lời động viên, an ủi hoặc khuyên bảo chân thành. Vì thế điện thư ấy cô gửi tôi mới chỉ có sau 5 ngày cô đến Mỹ. Cô cho biết thấy xứ Mỹ cái chi cũng hay cũng lạ nên háo hức muốn tìm hiểu, học hỏi mà kẹt bụng bầu sắp đến tháng sinh, đành phải nằm nhà! Cô xin tôi giúp: hãy chỉ cho biết tôi đã học được điều chi ở trên đất Mỹ mà thấy là hay nhất, tốt nhất, bổ ích nhất cho tôi, để cô cũng sẽ theo tôi mà học.
Tôi nhớ mình đã sốt sắng hồi âm cho cô và hân hoan giới thiệu: "Điều hay nhất, tốt nhất, bổ ích nhất cho tôi mà tôi học được ở trên đất Mỹ là DÂNG NGÀY CHO CHÚA."
Tất nhiên khi giới thiệu như vậy, tôi phải có kèm theo đôi chút giải thích vì e rất có thể cô không tin là tôi nói thật! Bởi tôi được chính vị cha xứ cô yêu kính, ân cần giới thiệu nên chẳng lẽ ... Giải thích rằng tuy tôi được theo đạo chồng đã hơn ba mươi năm nhưng suốt quãng thời gian 11 năm sống ở bên Việt Nam từ sau lúc vô đạo (1972-1983), đến thêm 22 năm nữa sống ở Mỹ (1983-2005), tôi hoàn toàn không biết chi hết: việc nên phải có "dâng ngày cho Chúa"! Chỉ từ khi tôi tham dự khóa tĩnh tâm trong Chúa Thánh Thần (vào hạ tuần tháng 4/2005 ở Austin, tiểu bang Texas) thì lần đầu tiên trong đời, tôi mới được nghe vị linh mục hướng dẫn khóa bảo cho biết: "Mỗi sáng thức dậy hãy nên dâng ngày cho Chúa, để ngày đó của mình được thuộc về Chúa và về Cha thật ở trên quê trời. Kẻo không, e ngày đó của mình là bị thuộc về thế gian và ma quỷ". Thành thử kể từ buổi ấy tôi cứ nghe theo lời ngài dạy: Sáng nào thức dậy cũng đều lo dâng ngày mới của mình cho Chúa. Nhờ thế, cuộc sống tôi từ đấy được thêm kết hợp với Chúa, vững tin có Chúa hiện diện thật trong từng ngày của đời mình để săn sóc, yêu thương nên cứ tạ ơn Chúa mỗi ngày và chấp nhận mọi việc xảy đến với mình với niềm vui và sự phó thác. Cũng nhờ thế, tôi hy vọng rồi đây mình thêm tuổi sẽ được thêm tiến đức, chớ không là: "Tuổi tác càng già, càng xốp xáp. Ruột gan không có, có gai chông" (bài "Vịnh Cây Vông" của Nguyễn Khuyến). Cho nên với tôi, việc "DÂNG NGÀY CHO CHÚA" chính là điều hay nhất, tốt nhất, bổ ích nhất cho mình mà tôi học được ở trên đất Mỹ, dù chỉ mới học cách nay có 3 năm hơn.
Điện thư gửi đi, tôi cũng được cô sốt sắng hồi âm nhưng cái ý thì đâu có vui! Vì việc "dâng ngày cho Chúa" cô đã được mẹ, được bà dạy cho từ tấm bé và đã làm quen, đến bây giờ vẫn làm. Nó đâu phải là việc mới mẻ và tối cần cho cuộc sống mới của cô trên đất Mỹ nầy, mà cô háo hức muốn học! ...
Tôi lại mau mắn hồi âm, xin lỗi đã làm cô thất vọng và đề nghị là cô đã được biết trước, làm trước thì hãy kể kinh nghiệm việc cô "dâng ngày cho Chúa" thấy phải như thế nào mới là đẹp ý Chúa và thật bổ ích cho mình, để tôi cũng được học hỏi với. Vì thú thật đây là vấn đề hãy còn mới với tôi và hấp dẫn tôi lắm, nên tôi vẫn đang mò mẫm học hỏi, hễ biết được đến đâu thì áp dụng đến đó. Tuy nhiên, nếu cô muốn, tôi thật hân hạnh được chia sẻ kinh nghiệm mình quanh vấn đề nầy với cô, coi như là ... có qua có lại!
Tôi cũng mạnh dạn nêu ý mình là theo tôi thì dù sống ở bên Việt Nam hay qua Mỹ, hoặc sống ở bất kỳ nơi nào trên trái đất nầy ... đều cũng vẫn cần ăn cần làm và luôn phải sống cùng, sống với những người xung quanh. Do đó, cuộc đời của con người ta nghĩ cho cùng vẫn cũng là những chuỗi ngày phải vượt thắng cái tôi đầy hỉ, nộ, ái, ố, tham sân si, đố kỵ, hay bắt lỗi, dễ bất mãn của mình và còn phải vượt thắng bao nghịch cảnh, cám dỗ ... để được thăng hoa mà vào cuộc sống vĩnh hằng. Vì thế, hễ mình còn được sống thì dù sống ở đâu, việc "dâng ngày cho Chúa" vẫn là việc cần thiết và cần phải rèn luyện, học hỏi luôn ...
Lần hồi âm nầy, tôi chờ đợi và chờ đợi hai ngày, một tuần, nửa tháng chẳng thấy tin cô! Đùng một cái, tôi được điện thư cô, không đá động chi việc tôi nêu ý kiến và đề nghị trong điện thư trước đó, mà cô kể chuyện mới, lại là chuyện buồn! Buồn vì cô bị người chị chồng gieo tiếng oan ... Cô tâm sự: vốn quý người chị chồng nầy lắm! Nhờ chị qua Mỹ trước, bảo lãnh nên chồng cô với cả gia đình chồng mới được qua. Chị nhờ cô làm cho ít chả giò để đem vô sở đãi ông xếp và các bạn làm, vì biết cô làm chả giò ngon. Nhưng, phải hôm cô mệt mỏi (bụng bầu to, ì ạch) nên từ chối. Mẹ chồng cô làm thay. Cũng đúng hôm đó cô thấy thèm ăn dưa hấu nên sẵn chị hàng xóm ở chung khu nhà trọ đi chợ (vợ chồng cô thuê căn hộ ở riêng, chồng đi làm, cô nằm nhà thui thủi), cô xin quá giang. Đi chợ xong, chị bạn còn phóng vô Mall để mua mỹ phẩm, vì loại mỹ phẩm chị dùng chỉ có bán ở trong Mall thôi! Chẳng lẽ ngồi một mình ở ngoài xe đợi, cô đành phải theo chị bạn vô Mall và không ngờ lại gặp người chị chồng cũng đúng lúc có mặt trong đấy! Thôi thì người chị chồng với cái nhìn của đấng bậc làm ơn và kẻ cả: phán quyết rằng cô tiếc công, ngại việc, phủi ơn, vì "khỏe mạnh đi xông xổng vô Mall được, mà dối là mệt mỏi cần nằm nghỉ để không phải làm chả giò"! Rồi cứ thế, chị suy diễn thêm thắt theo võ đoán của mình để dựng câu chuyện buộc lỗi cô cho thỏa tức! Mẹ chồng cô, em chồng cô đều tin lời chị mà trách oan cô, cả đến chồng cô cũng thế! Cô thấy bất mãn lắm! Giá như đừng có bà chị chồng ác lòng, ác miệng ấy trong cuộc đời cô ...
Tôi lập tức gửi điện thư để xin cô số điện thoại. Được cô cho, tôi gọi thăm, an ủi và hỏi:
- Đúng hôm xảy chuyện thì sáng sớm đó, em vẫn có "dâng ngày cho Chúa" chứ?
- Có chớ chị! Nói chung, sáng nào thức dậy, em cũng đều có "dâng ngày cho Chúa" để xin Chúa gìn giữ mình được bình an cả hai phần hồn xác và được sống theo Thánh Ý Chúa.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Thế em có nhận ra Thánh Ý Chúa dạy em điều chi trong việc xảy chuyện đó không? Và em có hiểu tại làm sao em bị mất bình an không? Sự mất bình an không chỉ nội ngày hôm đó mà có thể còn dây dưa mãi đến hôm nay?
Cô cho biết cô suy nghĩ mãi vẫn không hiểu đâu là Thánh Ý Chúa trong việc xảy chuyện ấy, đừng nói chi là hiểu Chúa muốn dạy chi qua đấy! Cô cũng thú thật vẫn đang còn bị mất bình an về việc đó lắm! Cụ thể là mỗi Chúa Nhật trước, sau khi đi lễ xong, vợ chồng cô luôn đến nhà mẹ chồng để đại gia đình cùng họp mặt, ăn uống. Chúa Nhật vừa rồi thì không, vì đã xảy ra chuyện nên cô muốn tránh mặt và ông xã tuy chiều ý nhưng cũng buồn bực, cáu gắt!
Thương thế đấy! Tôi tận tình giải thích để cô được thấy vấn đề hơn:
- Đây nhé, đầu mối của việc em bị mất bình an (vì tức bực, tủi buồn mình bị buộc tội oan, bị hiểu lầm, ghét bỏ ...) là do em tuy vẫn có "dâng ngày cho Chúa", nhưng em đâu tin là có Chúa hiện diện thật trong mỗi ngày của cuộc sống em để săn sóc, yêu thương nên trước việc xảy ra, em đâu đã thật phó thác tuyệt đối vào Chúa! Muốn phó thác tuyệt đối vào Chúa thì phải hiểu Thánh Ý Chúa, để việc mình phó thác mới có cơ sở vững vàng không gì có thể lung lạc hoặc lay chuyển được. Muốn hiểu Thánh Ý Chúa thì phải năng đọc Thánh Kinh để học lời Chúa dạy vì Thánh Kinh chính là lời Chúa, nên "Phúc cho những ai thành tâm thiện chí giữ lấy lời Chúa, và nhẫn nại sinh hoa kết quả", bởi "Chúa có những lời ban sự sống đời đời" mà "Ai giữ lời Đức Kitô, thì tình yêu của Thiên Chúa đã tuyệt hảo nơi người ấy" ... Việc em bị xảy chuyện bà chị chồng nghi oan, buộc tội thì đấy: Chúa đã có lời dạy rồi! Dạy rằng: "Lời nói của các con phải là: có thì nói có, không thì nói không, thêm điều đặt chuyện là bởi ma quỷ mà ra" (Matthew: 5,37). Cho nên em phải hiểu là bà chị chồng em đã làm cho Chúa bị đau buồn ghê lắm! Mà sở dĩ bà chị chồng em bị lỗi với Chúa là tại bởi em: đinh ninh em mệt nằm nhà, ngờ đâu ... Con người mà em, đố mấy ai tránh khỏi những lúc hàm hồ, độc đoán, nóng giận, mất khôn! Mà hễ nóng giận mất khôn là mở cửa cho ma quỷ vào lèo lái mình! Vì thế, nếu em thật tâm yêu Chúa và thật lòng biết ơn, quý mến người chị chồng thì em không nên bực tức, bất mãn rằng: "Giá như đừng có bà chị chồng ác lòng, ác miệng ấy trong cuộc đời mình", để em thù hận chị và cứ mãi cay đắng với mình, làm mình luôn bị mất bình an! Lại cho dù em có bực tức, bất mãn, xem bà chị chồng là kẻ thù của em đi nữa, thì em hãy nên theo lời Chúa dạy mà xử sự, vì Chúa có dạy rằng: "Các con hãy yêu thương thù địch các con, hãy làm lành cho những kẻ ghét các con, và cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ và vu khống các con, để các con nên con cái Cha các con trên trời, là Đấng làm cho mặt trời mọc lên trên người lành cũng như kẻ dữ, và cho mưa trên người công chính cũng như kẻ bất lương." (Matthew: 44-45)
Nghe tôi giải thích vậy, cô thành thật cho biết:
- Thế mới hay từ bé đến giờ em "dâng ngày cho Chúa" là như một phản xạ tự nhiên thôi chị ạ, nên chỉ có nói thuộc lòng và máy móc, chớ chẳng để tâm tìm hiểu! Từ nay em hiểu rồi, phải luôn đọc Thánh Kinh ghi nhớ lời Chúa dạy để hễ gặp chuyện thì hiểu Thánh Ý Chúa dạy khuyên mình phải làm sao, hầu có lối xử sự theo đúng ý Chúa chớ không là ý mình. Và em cũng tiếc lắm! Vì hôm mới bắt liên lạc, được chị nêu ý kiến với gợi ý thì em lại phớt tỉnh, bỏ qua chớ biết nắm bắt là tốt quá rồi! Sẵn mang bầu to bụng nằm nhà thì hơn tháng qua nghiền ngẫm đọc Kinh Thánh, em đã học được biết bao là lời Chúa để mà xử sự.
Ôi là vui! Tôi khích lệ em:
- Em mà nghiền ngẫm Thánh Kinh thì không chỉ học lời Chúa để xử sự, còn học về cuộc đời Chúa cứu thế để theo đó mà xử sự nữa! Đấy, tỉ như đời Chúa Giêsu từng bị hiểu lầm với phải chịu kết án cách bất công nhưng Chúa thanh thản chấp nhận để đền tội, gánh tội, cứu độ loài người nhân thế! Việc em bị bà chị chồng hiểu lầm, buộc tội lẽ ra em nên thanh thản chấp nhận và hãy vui mừng vì được ghé vai vác đỡ Thánh Giá cho Chúa. Ngoài ra, việc em có biết "dâng ngày cho Chúa" dù chẳng để tâm và như một phản xạ tự nhiên vẫn là đáng mừng lắm! Và phải cám ơn mẹ, ơn bà được biết để sớm dạy em. Chớ như chị đây, vì biết muộn màng nên tuổi nhỏ của đàn con chị, đâu có được chị chỉ dạy bảo ban chúng hãy "dâng ngày cho Chúa"! Thành thử lúc chúng lớn rồi, cứng đầu cứng cổ nói bảo đâu có nghe có chịu "dâng ngày cho Chúa" bao giờ!!! Cho nên những gì em tiếc lỡ hãy xem là kinh nghiệm tốt mà sớm nhủ lại cho con, cho cháu mình vậy ...
Cô cũng đáp lại tôi với niềm vui và nói những lời đầy hiểu biết, đáng yêu ...
Khoảng mươi hôm sau, cô gọi tôi cho hay mọi việc do xảy chuyện ấy, nay đã "gương vỡ lại lành" và báo tin chỉ còn mấy ngày nữa sẽ sinh cháu bé. Bác sĩ bảo là bé gái.
Vài tuần sau tôi gọi thăm, cô cảm động kể chuyện sinh nở khó, người chị chồng túc trực bên cô suốt cả ngày lẫn đêm. Ai cũng nói khuôn mặt bé giống người chị chồng như tạc và cô cũng cảm thấy thế! Cô tiếc giá như dạo đó cô cứ nghĩ đến Đức Mẹ với trọn tâm tình yêu kính, biết đâu bé sẽ được giống khuôn mặt tuyệt đẹp, tuyệt phúc hậu của Đức Mẹ. Đằng nầy bé giống khuôn mặt bà chị chồng là người xấu gái nhất nhà! Nhưng thôi, đây cũng là "chứng tích" để cô mỗi lần nhìn con, phải cố mà chừa sai sửa lỗi đừng thù hận bực tức ai, nhất là đang lúc mang thai ...
Ý cô, nghe thì buồn cười nhưng ngẫm nghĩ cũng thấy hay hay. Tôi an ủi:
- Nhưng em cũng nên mừng. Nhờ bé giống bà chị chồng nên chị ấy thêm quý em và cưng bé, nhà chồng em cũng quý em và cưng bé. Hơn nữa, chớ có vội lo, kinh nghiệm chị thấy nhiều bé lúc mới sinh coi xấu xí vậy, mà lại dễ nuôi, dễ dạy bảo và lớn lên được xinh đẹp nữa ...
Một tối giữa tháng 2/2008, tôi được điện thư cô có kèm tấm ảnh cháu bé đã hơn 3 tháng tuổi, bụ bẩm dễ yêu, với ngỏ ý muốn đi làm. Cô cho biết thích làm "Nail" và tâm sự:
- Em nghe nói ở tiểu bang California có "bán chui bằng Nail" nên xin nhờ chị đây! Mua giúp giùm em "cái bằng Nail giả", làm ơn, nhen chị! Vì em bị con bé quấn chân và tiếng Anh thì "ăn đoong" nên em mà tự học tự thi, biết đời thuở nào mới có được bằng Nail để sớm đi làm như bao người! Em nhờ chị và tin tưởng. Mong chị đừng để em thất vọng tội nghiệp ...
Có thể nói nghề "Nail" hiện đang khủng hoảng và ở tiểu bang nào, chớ tại tiểu bang California mà nơi vùng tôi ngụ, thì từ đầu năm đến giờ ai hành nghề "Nail" dù chủ dù thợ, dẫu đã "bằng thật" hẳn hoi còn thấp thỏm không yên trước việc bị truy, bị xét, bị phạt ... huống chi "bằng giả"?! Mà cô nầy lại ... ham! Hơn nữa nghe nói hình như chỉ có mua giờ sao đấy thôi và được bán với giá cắt cổ, nhưng vẫn phải tự mình thi lấy "license", nên không học sẽ đố mà đậu được mảnh bằng! Chớ xứ luật pháp, ai "gan hùm mật gấu" dám bán khơi khơi bằng giả?! Với lại tôi cũng chỉ nghe nói, nào biết hỏi ở đâu?! Mặt khác, người có đạo mà sao cái cô nầy đường ngay nẻo chính không đi?! ...
Biết mình không thể giúp mà khuyên bảo cũng thấy ngại! ... Trước mắt, tôi tạm cho mình ... ngâm giấm cái điện thư nầy vậy! Chớ hồi âm sớm, tôi e làm cô thất vọng sớm ... Nhưng, ngủ qua đêm, sáng dậy "dâng ngày cho Chúa" thì tôi thấy mình không nên tránh né, hoãn binh. Suốt cả ngày vừa lo làm cho khách, tôi vừa tranh thủ mở cuốn Kinh Thánh và tối về tôi gọi cô. Sau những lời chào thăm, tôi hỏi:
- Hôm qua gửi điện thư cho chị, em vẫn có "dâng ngày cho Chúa" chứ?
Giọng cô cười vui, thản nhiên nói:
- Hôm nào sáng sớm dậy, em thảy đều có "dâng ngày cho Chúa" hết! Ý đó lại là cái ý nấu nung em lắm, nên em nghĩ là Chúa cho Chúa muốn. Chỉ có điều dạo nầy bận có bé nên em không có giờ để đọc Thánh Kinh, tìm ra đúng cái lời Chúa dạy về việc nầy thôi. Vì em thấy bao nhiêu người có bằng "Nail" thật, nhưng lại làm chui lấy tiền mặt hoặc khai gian trốn thuế thì có hay gì. Chi bằng thà em mua bằng giả mà sẽ làm ăn đàng hoàng, không chui lủi, không trốn thuế thì vẫn hơn.
Nhờ tranh thủ đọc cuốn Thánh Kinh nên tôi tìm được những lời Chúa dạy có liên quan. Tuy nhiên ý cô đã vậy, tôi thấy mình thôi không trích dẫn lời Chúa ra trong lúc nầy, nên nói:
- Em không có giờ đọc Thánh Kinh để tìm lời Chúa, nhưng em vẫn nhớ về cuộc đời Chúa phải lúc bị ma quỷ cám dỗ chứ? Đấy, quãng thời gian Chúa Giêsu vào hoang địa nhịn ăn suốt bốn mươi ngày đêm ... Chúa là Đấng chân thật, thánh thiện, tốt lành còn bị ma quỷ không tha cám dỗ huống chi mình! Chị mong em tỉnh táo để thấy không có Chúa cho Chúa muốn gì hết trong việc nầy, mà là em đang bị ma quỷ cám dỗ đó! Chúng cám dỗ em bởi em đang có cái ý kiêu hãnh rằng mình được tốt hơn, còn bao người khác thì xấu quá! Và vì em đang ham muốn tiền bạc nữa!
Tôi chỉ mới nói có thế, cô giật mình hiểu ra, cám ơn tôi chớ không thất vọng và quyết sẽ tự học để tự lo lấy bằng "Nail".
Cách đây hai hôm, tôi được điện thư cô báo tin đang bước đầu hành nghề "Nail" nên cũng đang bắt đầu kiếm được những đồng tiền trên đất Mỹ. Cô có ước vọng trọn lương tháng đầu tiên sẽ gửi về kính biếu cha xứ an ủi người nghèo khổ ... Cô cũng cho biết vẫn đang phải đối đầu với không biết bao nhiêu nỗi bất mãn, buồn phiền, tủi thân về "thế thái nhân tình" từ các người thân trong gia đình đến khách hàng, người chủ tiệm, bạn làm ... quanh việc cô được đi làm "Nail" và kiếm được đồng tiền. Cô hỏi tôi có kinh nghiệm nào hãy mách cho cô, vì cô vẫn nhớ "dâng ngày cho Chúa" luôn, mà vẫn thấy như chưa được kết hợp với Chúa để thật sự được thấy an bình và phó thác?
Tôi đề nghị cô hãy thử làm thêm như tôi đang làm xem: Sáng sớm "dâng ngày cho Chúa" thì tối về ngồi kết sổ với Chúa vậy. Tôi trích lời Chúa dạy cho Thánh Nữ Maria Faustina Kowalska trong cuốn "Nhật Ký Lòng Thương Xót Chúa Nơi Linh Hồn Tôi" ở trang 417, đoạn 1267:
"Hỡi ái nữ của Cha, Cha luôn ở với con. Cha đã ban cho con cơ hội để thực hành các hành vi thương xót mà con sẽ thực hiện trong đức vâng lời. Con sẽ đem lại cho Cha nhiều vui sướng, nếu như tối nào con cũng kể cho Cha nghe, nhất là về công tác nầy".
Tôi cũng kể thật với cô: Tuy tôi đã có làm thêm như thế suốt ba năm hơn mà vẫn có những lúc bị rối rắm, mất bình an! Nhưng không sao, Chúa hiểu mình giòn mỏng, dễ sa ngã và Chúa sẵn lòng tha thứ. Hãy tạ lỗi với Chúa và hãy giục lòng phó thác, cậy trông ...
California, 30-6-2008