Lần đầu tiên trong suốt bao năm "ôm" cái tiệm làm tóc làm móng cho khách (tiệm Hair & Nail), tôi mới được gặp một bà khách mà lúc đồng hồ ở tiệm thấy đúng ba giờ chiều thì mặc cho tôi đang phục vụ bà: bà thản nhiên lấy ra xâu chuỗi Mân Côi và cứ thế chìm đắm trong kinh nguyện...
Bà lần chuỗi lúc ba giờ chiều là tôi hiểu: lần chuỗi kinh "Kính Lòng Thương Xót Chúa".
Bà có vẻ như người Ý lai Mễ. Tóc muối tiêu mà muối nhiều hơn tiêu dù nét mặt và dáng dấp bà chỉ độ năm mươi tuổi là cùng.
Đây cũng là lần đầu tiên bà tới tiệm tôi. Do bà thích kiểu tóc tôi cắt cho bà bạn cùng đi nhà thờ với bà nên bà ấy giới thiệu bà đến. Trước khi đến, bà có gọi làm hẹn, muốn sau ba giờ rưởi chiều. Tôi xin bà nếu muốn vậy, hãy chờ hôm sau vì hôm nay tôi có hẹn với bác sĩ lúc ba giờ rưởi nên khoảng ba giờ hai mươi là tôi phải đi. Bà gọi lúc sáng sớm nên tôi cũng thành thật cho biết ngoài giờ đã hẹn đi bác sĩ thì trong suốt cả ngày: tôi chưa được người khách nào hẹn hết! Xin bà có thể đến ngay nếu muốn hoặc bất cứ giờ nào khác. Bà bảo không đến sớm được và hỏi tôi: cắt kiểu tóc giống như bà bạn ấy, với thêm gội đầu và sấy mất khoảng bao nhiêu phút? Tôi nói khoảng hai mươi phút. Bà cho biết sẽ đến lúc hai giờ hai mươi lăm, được không? Tôi đáp "yes" với vẻ thật "happy" cho bà an tâm (cũng là "happy" cho tôi luôn, vì đang... ế ẩm!). Bà bảo thêm: hãy nhớ đúng hẹn cho bà chớ không được trễ và bà phải rời tiệm trước ba giờ. Tôi lại khẳng định "yes" để bà thật an lòng và còn cho biết: dẫu có may mắn được đắt khách, nhất định tôi vẫn lo thu xếp để vài ba phút trước giờ bà hẹn, tôi chỉ có "ngồi chơi xơi nước" đợi bà thôi... Thế nhưng, mãi tới hai giờ năm mươi bà mới đến: vì bị lạc đường!
Bây giờ tôi mới hiểu hóa ra bà tính toán giờ hẹn, giờ rời tiệm phải như vậy, là do muốn dành khoảng thời gian chỉ có chừng dăm phút, mươi phút ngắn ngủi trong ngày vào đúng ba giờ chiều - Giờ Chúa Giêsu trút hơi thở trên Thánh Giá - để bà được ở thinh lặng với Chúa trong kinh nguyện: đọc chuỗi Kinh Kính Lòng Thương Xót Chúa... Và hiểu được vậy, tôi không khỏi tự trách mình! Vì cùng có đạo mà bà nhiệt thành với Chúa đáng quý thay, còn tôi ôi nhạt nhẽo đáng buồn! Tôi chỉ có hay lần chuỗi Kinh Kính Lòng Thương Xót Chúa lúc ba giờ chiều của ngày Thứ Sáu thôi, chớ các ngày khác tôi chẳng chú tâm! Và vì chẳng chú tâm nên tôi hời hợt, vô tình khi lấy hẹn (đâu có nhạy bén nghĩ ra việc bà muốn tránh có mặt trong tiệm lúc ba giờ để được ở thinh lặng với Chúa; cũng đâu có thấy nhu cầu nên hỏi han tìm hiểu xem tại sao bà muốn hẹn ở khoảng thời gian như vậy, để nếu được bà cho biết thì tôi sẽ gọi đến văn phòng bác sĩ mình xin dời giờ hẹn hoặc sớm hơn hoặc muộn hơn, bởi lúc đó tôi đâu đã có khách nào hẹn trong ngày...)! Lại chưa có bao giờ tôi dám ngang nhiên chìm đắm trong kinh nguyện (tức tuyên xưng đức tin, đức cậy, đức mến của mình) mà không đúng nơi phải chỗ, nhất là trước mặt người lạ và ở chỗ làm ăn... vì ngại những lời tiếng nọ kia: cho rằng mình bệnh hoạn hoặc mỉa mai...! Thế nhưng, hình ảnh của bà khách chưa một lần quen biết nầy - hiện đang ngồi trước khung kính và trên chiếc ghế tôi làm tóc cho - tay cứ lần chuỗi và mắt nhắm nghiền... chẳng "care" gì đến tôi (cũng như mặc kệ mọi người trong tiệm muốn nghĩ sao thì nghĩ) lại khiến tôi đã biết tự trách mình còn kính yêu nễ phục bà thay!
Để biểu lộ sự đồng tình với bà, tôi đi vặn nhỏ ti-vi xuống, rồi mới trở lại bên ghế tóc. Nhắm thấy hãy còn kịp giờ, tôi cũng muốn theo bà lần chuỗi kinh nhưng thú thật tôi vẫn chưa thoát được bao nỗi ngại...! Thôi thì hãy chờ thời gian vậy! Và chính vì thế tôi thấy nễ bà nầy lắm! Tôi lo cắt tóc cho bà và cắt đâu đã xong thì bà đã lần chuỗi xong. Bà mở mắt, vừa cất xâu chuỗi vừa nhoẻn nụ cười dễ mến và thốt lời cám ơn tôi đã vặn nhỏ ti-vi. Tôi xin bà chớ có cám ơn mình, chính tôi phải cám ơn bà mới đúng. Vì nhờ được bà đến tiệm và chứng kiến cảnh bà chìm đắm trong việc lần chuỗi Kinh Kính Lòng Thương Xót Chúa lúc ba giờ chiều, mà ngày thường chớ không phải ngày Thứ Sáu nên giúp tôi thức tỉnh nhiều nỗi lắm! Tôi cũng tâm sự việc mình chỉ có thói quen lần chuỗi kinh ấy lúc ba giờ chiều của ngày Thứ Sáu thôi. Lại chỉ mới bắt đầu được có mấy năm nay và hễ bận khách hoặc phải việc là đâu giữ được! Còn bà, đã ngày thường chớ chẳng phải ngày Thứ Sáu, lại giữ được như thế ắt là đã thành nếp từ bao giờ, thật đáng ngưỡng mộ thay!
Bà bảo tôi chớ có bé cái nhầm! Trước đây bà khô đạo lắm! Đến Thánh Lễ ngày Chúa Nhật bà còn lúc đi lúc không, nói chi biết đến lần chuỗi Kinh Kính Lòng Thương Xót Chúa! Chỉ có mới gần một năm nay đấy thôi! Do bị mất đi ngôi nhà duy nhất bà tậu được trong đời, bà mới biết quay về với Chúa để thường xuyên tham dự Thánh Lễ và không chỉ ba giờ chiều, cả đến ba giờ sáng của mỗi ngày: bà đều nồng nhiệt dâng lên Chúa: chuỗi Kinh Kính Lòng Thương Xót Chúa.
Chỉ vì "Mất Nhà" ư?! Ôi! Có sự chuyển đổi tuyệt vời thế ư? Tôi xin bà nói rõ thêm để mình được hiểu. Và đây, câu chuyện bà kể...
... Bà là người con duy nhất của bố mẹ mình. Lúc mẹ mới sinh bà thì trong thời gian còn ở cữ, bố ngoại tình bị mẹ bắt quả tang nên tha hồ bố năn nỉ, mẹ dứt khoát ly dị và bế bà theo. Vì bị bố phản bội nên cuộc đời của mẹ kể từ đấy không còn tin tưởng vào người đàn ông nào nữa để tiến tới hôn nhân. Hễ thích thích ai, mẹ đến ở với người ta và chán thì chia tay. Ấn tượng của tuổi thơ bà là hai mẹ con cứ dời chỗ ở liên tục chớ chưa bao giờ được yên nơi ổn chỗ. Do đó dù chỉ là một cô bé mới có tám, chín tuổi nhưng bà đã biết khát khao mơ ước cho mình có được ngôi nhà...
Năm mười tám tuổi, bà lập gia đình với người bạn trai cùng lớp mà cả hai đều tay trắng và tha thiết yêu thương nhau. Dù đồng lương hai vợ chồng kiếm được thật khiêm nhường, nhưng vẫn chắt chiu dành dụm, quyết phải tậu ngôi nhà, mới sẽ tính chuyện sinh con. Vì chưa có con nên bà làm trong tiệm bánh có bao nhiêu giờ phụ trội đều xin làm tất. Còn chồng làm về điện lạnh nên sau giờ làm việc hoặc cuối tuần cứ đi sửa ti-vi, tủ lạnh... để kiếm thêm. Ròng rã suốt tám năm, hai vợ chồng đã để dành được khá tiền và đang tính chuyện mua nhà thì đùng một cái: bà phát hiện bao nhiêu tiền trong trương mục đã bị chồng lấy ra đánh bạc thua sạch! Đã vậy chồng còn mượn thêm của bố mẹ anh em kẻ năm nghìn, người ba nghìn... nói rằng để góp vào cho đủ số tiền ước ao muốn trả trước là ba mươi phần trăm khi mua nhà, thì nợ trả hàng tháng sẽ được giảm đi đỡ phải lo... nhưng kỳ thật là đem đánh bạc luôn! Ôi! Chồng bà bài bạc đổ đốn đến như vậy là cùng! Bà khinh bỉ, thù hận chồng, chẳng muốn nghe muốn tin gì nữa ở chồng! Bởi vậy, tha hồ cho chồng quỳ gối trước mặt bà để xin lỗi và năn nỉ, thề hứa hoán cải thôi bài bạc... bà vẫn dứt khoát phải ly dị...
... Quá buồn khổ trước việc bà ly dị, ông tiếp tục lao vô bài bạc! Trên đường đi đánh bạc về vào một đêm bão tuyết, ông đã bị tông xe chết thảm! Phần bà ly dị rồi thì ở vậy, "làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm" để quyết phải tậu cho bằng được ngôi nhà. Đúng mười năm sau thì bà mua được nhà. Bà đón mẹ về ở với mình mới có vài năm, mẹ vội qua đời! Mấy lúc gần đây kinh tế Mỹ bị xuống quá, thêm tai trời ách nước như cuồng phong, bão lụt, đất chuồi, núi lở, cháy rừng... làm biết bao người tan nhà nát cửa trắng tay nhưng bà vẫn may mắn giữ được ngôi nhà mình đã khao khát tậu nên. Mà rồi chỉ có bởi tại cơn bệnh nan y bất ngờ đổ chập xuống, khiến bà phải nghỉ việc làm để lo chữa trị nên đâu có tiền tháng tháng tiếp tục trả góp nợ tiền mua nhà! Bà phải đành bị mất nhà!
Nhờ bị mất nhà, bà mới thật sự được trở lại với đức tin nhất là với lòng kính Chúa yêu người (bà theo đạo chồng. Thời gian yêu nhau và buổi đầu cưới nhau, hai người luôn có tham dự Thánh Lễ mỗi Chúa Nhật nhưng sau đó bắt đầu bê trễ rồi bỏ luôn chỉ vì phải lao thân đi làm kiếm tiền để thỏa mãn cho khát vọng tậu nhà). Vì Chúa có lời dạy: "Trước hết các con hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, rồi tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho" (Mt 6, 33). Nhưng bà thì dại dột, chỉ có ưu tiên cho việc tậu nhà, để rồi mất trắng! Và có mấ trắng cái nhà bà mới giật mình hiểu ra đời mình đã trót vướng vào căn bệnh bất trị là bệnh sắm nhà! Cũng như Chúa đã khuyến cáo: "Các con hãy coi chừng, đừng khinh rẻ một ai trong những kẻ hèn mọn nầy, vì Thầy bảo các con, thiên thần của họ trên trời hằng chiêm ngưỡng Thánh Nhan Cha Ta, Đấng ngự trên trời" (Mt 18, 10). Mà bà thì khinh bỉ chồng chỉ vì chồng trót lỡ lầm bài bạc nên chẳng dung tha... Thì việc bà không bài bạc nhưng Chúa vẫn khiến cho bà phải cơn bệnh để bị mất nhà, chính là thông điệp tình yêu Chúa nhắc nhở bà, giá như biết xem việc chồng bài bạc cũng là cơn bệnh để lo chạy chữa... Nhưng bà đã chẳng lo chạy chữa cho chồng, còn đẩy chồng vào tuyệt vọng để chồng cứ tiếp tục lầm đường sai lối, kết thúc cuộc đời quá thảm!... Còn bà, trong cơn bệnh được bao người giúp đỡ nên đã vượt qua được. Ngay cả việc bà mất nhà nên bị "bad credit" đâu thể mướn được gian apartment để ở, thì cũng có người đứng ra bảo đảm ký giấy thuê giúp cho... khiến bà đã xác mạnh thêm được hồn an...
Và cũng nhờ thế bà cứ thiết tha dâng chuỗi kinh Kinh Kính Lòng Thương Xót Chúa mỗi ngày lúc ba giờ chiều với cả ba giờ sáng để nài xin Chúa ban ơn cho người người được sáng mắt sáng lòng: đừng quá ham chuộng của thế trần có đó mất đó mà bỏ quên Chúa. Cũng như nài xin Chúa ban cho mỗi người biết thương yêu nhau, chớ đừng vì lỗi nầy lỗi nọ của nhau mà tẩy chay, khinh bỉ, hận thù... Thấy ai làm lỗi thì hãy coi như người đó rủi ro mắc bệnh và mừng mình chưa bị bệnh để an ủi, giúp đỡ, tận tâm tận lực tìm thầy chạy thuốc cứu chữa cho...
California, 28/11/2008