TRẢI LÒNG ĐÓN CHÚA
Qua Lời Tổng Nguyện của Chúa Nhật Lễ Lá, các nhà phụng vụ muốn
chúng ta xin cho mình ơn: noi gương khiêm
nhường của Đức Giêsu trong Cuộc Thương Khó, để được thông phần vinh
quang phục sinh với Người.
Đức Giêsu ngồi trên lưng lừa
để vào thành thánh Giêrusalem. “Ngựa” được dùng để chiến đấu ngoài sa
trường, biểu tượng cho sự mạnh mẽ, oai hùng, còn “lừa” được dùng để chỉ
sự khiêm nhường, ôn nhu. Đức Giêsu
đích thực là vị Vua Hòa Bình, mang bình an đến cho nhân loại. Người đến
không phải để luận phạt, nhưng là: để yêu thương; không phải để lên án,
nhưng là: để giải thoát; không phải để biểu dương quyền lực của khí giới,
nhưng là: để chiến thắng bằng sức mạnh của tình yêu. Nào chúng ta hãy
vui mừng hoan hỷ: vì Đức Vua đang đến với chúng ta: Người là Đấng Toàn Thắng, khiêm tốn ngồi trên một con “lừa
con”, vẫn còn theo mẹ.
Đức Giêsu không cưỡi “lừa mẹ”
đã có ách, mà lại: dùng “lừa con” chưa ai cưỡi. “Lừa con chưa ai cưỡi”
mang ý nghĩa thiêng liêng đặc biệt. Việc Đức Giêsu vào thành Giêrusalem, gợi nhớ
lại Hòm Bia Giao Ước được đưa về Đền Thờ Giêrusalem xưa. Sách 1Sm 6,7 cho biết:
Hòm Bia phải được chở bằng một cỗ xe mới,
với hai con bò sữa chưa hề mang
ách; và sách Ds 19,2 cũng cho biết: con vật được dành cho Chúa: phải là con bò cái màu hung đỏ, nguyên tuyền, toàn vẹn
và chưa bao giờ mang ách, còn sách Đnl 21,3 thì nói: bò tơ cái chưa bị bắt làm việc, và chưa
phải mang ách.
Đức Giêsu ngồi trên “lừa
con” chưa mang ách, chứ không ngồi trên “lừa mẹ”. “Lừa mẹ” là dân
Dothái đã từng mang ách Lề Luật, còn “lừa con” là dân ngoại,
trong đó có chúng ta, chưa từng phải mang ách Lề Luật, giờ đây, sẽ được Đức
Giêsu cưỡi lên để vào Thành Đô Thiên Quốc. Ách Lề Luật thì nặng nề và
đau khổ, còn ách Giêsu thì êm ái và nhẹ nhàng, bởi vì, chính Người
đã chịu bị sỉ nhục, bị nhạo cười, để chúng ta biết nhẫn nhục chịu
đựng người khác; Người đã bị lột trần trụi và chịu đóng đinh chân
tay vào thập giá, để chúng ta biết đóng đinh tính xác thịt mình
vào Thánh Giá Người; Người đã dang tay trên thập giá, để chúng ta biết
giơ tay cầu xin những điều tốt lành, và mở tay làm phúc cho hết mọi
người, kể cả, cho những người thù ghét, bách hại chúng ta.
Đức Giêsu sai hai môn đệ đi và
bảo: “Các anh đi vào làng trước mặt kia,
và sẽ thấy ngay một con lừa mẹ đang cột sẵn đó, có con lừa con bên cạnh. Các anh cởi dây ra và dắt về cho Thầy. Nếu có ai
nói gì với các anh, thì trả lời là Chúa
cần đến chúng, Người sẽ gởi lại ngay.” Ðức Chúa Giêsu cần đến chúng. Chúa có tất cả mọi sự, ấy
thế mà, Chúa lại hạ mình: cần đến loài người chúng ta, cho Người mượn máng cỏ:
để nằm, mượn thuyền đánh cá: để rao giảng, mượn bánh: để hóa ra
nhiều, và cuối cùng, phải mượn mồ đá: để gởi tạm xác thân. Chúa cần đến
chúng ta, để chúng ta được dự phần với Người. Vì thế, chúng ta đừng bỏ qua
bất kỳ cơ hội nào, khi Chúa cần dùng đến chúng ta.
Ước gì chúng ta hãy cùng nhau ra nghênh đón Đức
Giêsu: thay vì, trải những cành ôliu, những tấm áo ra đường, chúng ta hãy lấy hết
lòng khiêm nhường, trí khiêm hạ và hoàn toàn khoét rỗng chính
mình, để dọn đường: đón Đức Giêsu đi vào tận sâu thẳm tâm hồn chúng ta. Ước
gì chúng ta hãy cởi bỏ những chiếc áo, đính đầy những quyến luyến lệch lạc của
thú vui trần thế, để mặc lấy Đức Kitô, Đấng đã chấp nhận bị lột trần trụi
trên thập giá, để che đậy sự tủi hổ của chúng ta. Thay vì, tung hô Chúa bằng những
tàu lá, chúng ta hãy giơ cao những chiến công, những phần thưởng, mà nhờ
ơn Chúa giúp, chúng ta đã giành được trong suốt Mùa Chay Thánh này. Ước
gì được như thế!
Tác giả:
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền,OSB.
|