Trần Mỹ Duyệt
Những thứ người
này là ai? Tại sao lại bị khinh bỉ?
Dụ ngôn mà Chúa
Giêsu nói đến lần này cũng liên quan đến cầu nguyện, cách sống và cách đối xử
với những người khác. Trong khi tuần trước Ngài đưa ra một mẫu người kiên trì
và lỳ lợm khi cầu nguyện, qua dụ ngôn lần này (Luca 18:9-14), Chúa lại đưa ra
một lối nhìn khác về cầu nguyện: cầu nguyện với lòng khiêm nhường khi so sánh
một ông Pharisiêu và một người thu thuế. Cả hai đều cầu nguyện, nhưng kết quả
rất khác nhau mà yếu tố chính là sự khiêm nhượng.
Đứng ra là thái
độ khi cầu nguyện của người Pharisiêu. Những người này luôn tự cho mình là đạo
đức, tốt lành, chăm chỉ giữ nghiêm ngặt các lề luật. Còn người thu thuế đại
diện cho những tâm hồn đơn sơ, nghèo nàn, mang hơi hướm tội lỗi, bê bối, khô
khan và nguội lạnh. Tuy vậy, mà trong kết luận câu truyện, Chúa Giêsu lại bảo,
người thu thuế về nhà được tha, được khỏi tội, được sạch, còn ông Pharisiêu thì
không. Tại sao? Hai người này cùng lên đền thờ, cùng cầu nguyện mà một người
khiến Thiên Chúa hài lòng, còn người kia thì không, mà người được Chúa hài lòng
ấy lại là người thu thuế tội lỗi.
Điều này bắt
đầu bằng hai khía cạnh về dụ ngôn: 1) Tự cho mình là công chính, và 2) coi
người khác là tội lỗi. Đối với cái nhìn và suy nghĩ của một người Pharisiêu thì
không chỉ có người thu thế sau ông mới là những thứ tội lỗi, xấu xa, mà ngay cả
Chúa Giêsu cũng không gì hơn. Người cũng bị bọn họ xoi mói, chê bai, và coi
thường: “Thầy các anh ăn uống cùng bọn phần thu và tội lỗi….” (Mt 9:11; Mk
2:16)
Trở lại dụ ngôn
hai người cầu nguyện, bắt đầu là cả hai cùng lên đền thờ để cầu nguyện. Nhìn
thấy hình ảnh này, thoạt nghĩ hai người họ đều sẽ nhận lãnh những kết quả tốt,
những phúc lành của Thiên Chúa, vì Thiên Chúa ưa thích việc cầu nguyện, và tỏ
lòng xót thương những ai đến kêu cầu Ngài. Nhưng khi vừa mở đầu, thái độ của
người Pharisiêu và người thu thuế đã khác nhau. Từ thái độ này dẫn đến những ý
thức khi cầu nguyện khác nhau và kết quả cũng khác nhau.
Người Pharisiêu
với thái độ đứng thẳng người như họ vẫn thường làm mỗi khi họ cầu nguyện ở
trong đền thờ cũng như ngoài phố chợ. Và họ tự cho mình thuộc thành phần công
chính, những người tuân thủ cặn kẽ lề luật Maisen. Họ rất coi thường, khinh bỉ
những người thu thuế mà họ cho là tội lỗi (Luca 5:30). Chúng ta thấy ở những
phần tiếp theo của Phúc Âm, Simon cũng là Pharisiêu đã coi thường người phụ nữ
rửa chân và lau chân Chúa. (Luca 7:36-39).
Trong lúc,
người thu thuế với tâm tình một người tự nhận mình tội lỗi, không xứng đáng
ngửa mặt nhìn lên Thiên Chúa, và dĩ nhiên, cũng không nhìn sang người khác để
phê phán, nhòm ngó. Ông tự nhìn mình, đấm ngực mình và chỉ thưa được một câu mà
câu ấy thật với lòng mình, và cũng là câu mà Thiên Chúa muốn nghe từ những tội
nhân: “Lạy Chúa, xin thương xót con, vì con là kẻ có tội.” (Luca 18:13)
Từ ngữ người
thu thế, trong toàn bộ Phúc Âm của Luca, tượng trưng cho thành phần tội lỗi.
Hình ảnh xấu xa, tầm thường, thấp cổ bé miệng, buôn thúng bán mẹt, lao động tay
chân và trí não, những kẻ bị xã hội ruồng bỏ, chê bai và khinh thường. Nhưng
phải chăng họ không phải là đối tượng của Tin Mừng, đối tượng của ơn cứu độ? Họ
chính là những con chiên lạc mà người chăn chiên sẵn sàng bỏ lại 99 con trong
đàn để đi tìm cho được. Và khi tìm được thì vác trên vai đem về mở tiệc ăn
mừng. Sự trở về của họ còn khiến cả thiên đàng vui mừng: “Vậy, tôi nói cho các
ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám
hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.”
(Luca 15:7)
Nếu ông
Pharisiêu kia không nhìn xuống người thu thuế bằng ánh mắt kiêu căng, bằng ý
nghĩ tự phụ coi mình hơn người, để rồi có lời phê bình, và thái độ chê bai
người thu thuế, ông chắc chắn sẽ trọn lành hơn người thu thuế, vì ông đã tuân
giữ mọi giới răn và luật lệ một cách hết sức tỷ mỷ. Chẳng những thế mà ông lại
còn không “tham lam, gian dối, ngoại tình…”
Dầu vậy qua
thái độ của người Pharisiêu cũng dạy chúng ta một điều, nếu ông ta đã chi tiết,
tỷ mỷ và tuân thủ các luật Maisen, thì chúng ta cũng phải cố gắng hết sức mình
trong đời sống tâm linh, trong cách sống, và trong cách cư xử với người khác.
Không được ỷ lại, và tự nghĩ mình không cần phải sửa sai gì. Điều này cũng nhắc
nhở chúng ta về những việc mình phải chu toàn, và những gì tốt đẹp nhất mình có
thể làm thì không được bỏ qua.
Hãy về và được
chữa lành, được rửa sạch, được tha thứ, được công chính. Đó là những gì Chúa
Giêsu cũng sẽ nói với chúng ta, những người biết nhận mình là tội nhân, khuyết
điểm mỗi khi đến với Ngài trong tòa cáo giải, mỗi khi đấm ngực tự nhận trong
Kinh Cáo Mình: “Tôi thú nhận cùng Thiên Chúa toàn năng và cùng anh chị em. Tôi
đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những điều thiếu sót,”
trong khi tham dự Thánh Lễ, và mỗi tối xét mình trước khi đi ngủ.
“Lạy Chúa xin
thương xót con, vì con là kẻ có tội”. Chúa nghe, Chúa thương xót, và tha thứ.
Nhưng như lời Chúa Giêsu đã nói với người thiếu phụ ngoại tình, Ngài cũng muốn
nhắc nhở chúng ta: “Hãy đi mà đừng phạm tội nữa.” ( Gioan 8:11)