XÂY DỰNG PHÚC LỢI CỘNG ĐỒNG
(Suy niệm
Tin mừng Gio-an (6, 1-15) trích đọc vào Chúa nhật 17 thường niên B)
Chủ nghĩa
Makeno (có nghĩa là mặc-kệ-nó, một cách nói khôi hài chỉ thái độ vô cảm, thờ ơ
trước những đau thương khốn khổ của người khác, không quan tâm đến lợi ích
chung) là một thói xấu tai hại đang lan rộng trên quê hương đất nước chúng ta.
Vì tiêm
nhiễm thói vô cảm và tham lam, người sản xuất thực phẩm độc hại chỉ cần biết thu
lãi thật nhiều cho mình mà không thiết gì đến sức khoẻ người tiêu dùng.
Vì tiêm
nhiễm thói vô cảm, tham lam… nhiều người sản xuất hàng giả, hàng kém chất lượng
hoặc độc hại để hốt tiền, bất chấp sinh mạng và sự thiệt hại lớn lao của người
khác.
Thói vô cảm
cực kỳ tai hại vì nó hủy diệt tình nghĩa đồng bào, phá vỡ nền móng đạo đức, làm
đất nước suy yếu, gây thiệt thòi, mất mát đau thương cho nhiều người... Thói xấu
tai hại nầy hoàn toàn trái ngược với chủ trương sống yêu thương phục vụ của Chúa
Giê-su.
Chúa Giê-su hiến thân xây
dựng phúc lợi cộng đồng
Mang lại
phúc lợi cho cộng đồng nhân loại là ưu tiên hàng đầu của Chúa Giê-su. Vì thế,
Ngài đã hạ mình xuống thế để phục vụ nhân loại và hiến ban cả mạng sống để cứu
rỗi muôn người.
Trong ba
năm bôn ba rao giảng Nước Trời, Chúa Giê-su luôn sống vì mọi người: “Cho người
mù được thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kể điếc được nghe, người chết
sống lại, kẻ nghèo được nghe Tin mừng” (Lc 7, 22).
Qua Tin
mừng hôm nay, thánh Gioan giới thiệu Chúa Giê-su là Đấng đặc biệt quan tâm đến
hạnh phúc người khác. Ngài không dừng lại ở việc rao giảng Tin mừng mà còn chăm
lo cho cả cái bao tử trống không của họ nữa.
Chúa Giê-su mời gọi chúng ta
quan tâm giúp ích cho người khác
Xây dựng
phúc lợi cộng đồng là trách nhiệm chung của mọi người, thế nên Chúa Giê-su không
thực hiện một mình mà còn kêu mời các môn đệ cùng tham gia vào việc nuôi ăn đoàn
dân đông đảo đang theo Ngài ngày hôm ấy.
Trước hết
Chúa hỏi Phi-líp-phê, để mời gọi ông cùng chung lo với Ngài: "Ta mua đâu ra bánh
cho họ ăn đây?”
Ông
Phi-líp-phê đáp: "Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi
người một chút."
Bấy giờ môn
đệ thứ hai là An-rê tham gia: “Thưa Thầy, ở đây có một em bé có năm chiếc bánh
lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu! "
Thế là em
bé nầy được đưa đến với Chúa Giê-su. Ngài đã thuyết phục em chịu hy sinh phần ăn
quý hóa của mình cho tập thể. Thế là ngay cả trẻ con cũng được Chúa Giê-su mời
gọi góp phần cho phúc lợi của cộng đồng.
Khi bụng
đói cồn cào thì chẳng có gì cần hơn cơm bánh. Vậy mà em bé nầy đã quảng đại trao
năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ vào tay Chúa Giê-su.
Nhờ có sự
tham gia của các môn đệ và đứa bé, “Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi
phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Ngài cũng phân phát như vậy.”
Thế rồi, điều tuyệt vời là đang khi mỗi người chấp
nhận trao phần bánh ít ỏi của mình cho người khác thì phép lạ xảy ra: bánh càng
trao đi thì càng được tăng thêm nhiều, cá càng được chia ra thì lại phát sinh
gấp bội, nhiều đến nỗi cả 5.000 người ăn không hết còn dư lại cả 12 thúng đầy!
Xây dựng xã hội lành mạnh và
phát triển là điều kiện tiên quyết để mỗi người được hạnh phúc
Số phận của
mỗi tế bào trong cơ thể tùy thuộc vào số phận của toàn thân. Khi thân thể lâm
trọng bệnh thì các tế bào cũng bị ảnh hưởng nặng nề và khi thân thể chết đi thì
các tế bào không thể nào tồn tại. Trái lại, khi toàn thân khỏe mạnh thì mỗi một
tế bào trong cơ thể cũng được hưởng nhờ. Vì thế, góp phần xây dựng một xã hội
lành mạnh, phát triển, hòa bình… là điều kiện cần thiết để từng cá nhân trong xã
hội được an bình hạnh phúc.
Lạy Chúa
Giê-su,
Chúa đến
trần gian hiến trọn đời mình để mưu cầu lợi ích cho toàn thể nhân loại. Chúa
không chỉ cứu rỗi linh hồn con người mà thôi, nhưng còn nỗ lực xây dựng một thế
giới lành mạnh, hạnh phúc ngay trên mặt đất bằng cách cổ võ mọi người dấn thân
phục vụ, yêu thương.
Xin dạy
chúng con xa lánh thói vô cảm đang dần dần tàn phá xã hội; trái lại, biết noi
gương Chúa Giê-su hiến thân đem lại phúc lợi cho anh chị em chung quanh mình.
Linh mục
Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng
Gio-an (6, 1-15)
1
Sau đó, Đức Giê-su sang bên kia Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ
Ti-bê-ri-a.2 Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được
chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm.3 Đức Giê-su
lên núi và ngồi đó với các môn đệ.4 Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là
đại lễ của người Do-thái.
5
Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi
ông Phi-líp-phê: "Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây? "6 Người nói thế
là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi.7 Ông
Phi-líp-phê đáp: "Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi
người một chút."8 Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn
Phê-rô, thưa với Người:9 "Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa
mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu! "10 Đức
Giê-su nói: "Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi." Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta
ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn.11 Vậy, Đức
Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá
nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý.12 Khi
họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: "Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí
đi."13 Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch
người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng.14 Dân chúng
thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói: "Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến
thế gian! "15 Nhưng Đức Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn
làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình
Tác giả:
Lm. Inhaxio Trần Ngà
|