Chuyên mục
Huế - Sàigòn – Hànội:
Tiến sĩ Trần Mỹ Duyệt
Kính
mời theo dõi video tại đây:
https://bit.ly/3tmmIqS
Nếu bạn hỏi một em bé khoảng 5 tuổi trở lên “Lớn lên em sẽ làm
gì?” Câu trả lời tùy vào
ảnh hưởng gia đình, ảnh hưởng môi trường và học đường. Các em nhỏ ở Mỹ trước
đây thường thích lớn lên làm cảnh sát, lính cứu hỏa. Nhưng sở thích đó giờ
đây đang thay đổi theo đà phát triển của xã hội, khoa học. Bây giờ có em thích
làm cô giáo, phi công, phi hành gia, khoa học gia, bác sỹ, y tá, nha sỹ, dược
sỹ, luật sỹ hoặc bác sỹ thú y… Tóm lại, những hình ảnh về một nghề trong tương
lai của các em không phản ảnh quan niệm trước đây là con cái thường theo gót
của cha mẹ.
Nhưng có tới 75% bậc phụ huynh thì
muốn rằng con mình sau này sẽ học và có một nghề trong lãnh vực STEM (Science -Khoa học,
Technology - Kỹ thuật, Engineering - Kỹ sư, và Mathematics - Toán học). Lý do
vì những chuyên môn này sẽ dẫn đến những ngành nghề liên quan đến khoa học,
phát minh, y tế, và sự phát triển của nhân loại.
Còn lại, khoảng 50% cha mẹ thì cho rằng con cái muốn làm gì là
tùy sở thích và khả năng của chúng. [https://www.khon2.com › local-news › new-study-reveals...]
Nếu ở tuổi từ 5 tuổi trẻ lên, các em bắt đầu chú ý đến những
việc làm sau này các em thích, dựa trên sự ưa thích cá nhân, và cảm tình. Nhưng
phải chờ đến khoảng 15, 16 hoặc 18 tuổi, đa số các em mới có một cái nhìn rõ
ràng về tương lai của mình. Rõ ràng nhất là tuổi 15, khi các em bắt đầu phát
triển những sở thích và tài năng thích hợp với một ngành nghề trong tương lai.
Tuy nhiên, ở
một số em việc chọn lựa một ngành nghề vẫn gặp khó khăn. Có những trường hợp “nghề chọn mình, chứ
không phải mình chọn nghề”. Và đó cũng là lý do nhiều người đã phải thay đổi nghề nghiệp đến
2 hoặc 3 lần.
Nhưng dù con em muốn học ngành gì, phụ huynh muốn con mình sau
này sẽ trở thành như thế nào, cái đó không nhất thiết quan trọng. Là một bác
sỹ, nha sỹ, dược sỹ, tiến sỹ, luật sỹ, kỹ sư, giáo sư… như thế nào mới là quan
trọng.
Và đây là điều mà cha mẹ phải chuẩn bị cho các con ngay từ khi chúng còn đang
trong vòng tay ấm êm của gia đình.
Nhưng dạy những gì?
“Dạy con từ thuở lên ba” (Ca dao tục ngữ).

Theo quan niệm giáo dục, và theo truyền thống giáo dục từ xưa,
những đứa trẻ trong các gia đình cần được dạy cho biết lễ nghĩa, luân thường,
đạo đức. Theo Ca dao tục ngữ Việt Nam là: “Học ăn, học nói, học
gói, học mở”, và “Tiên học lễ, hậu học văn”. Như vậy, quan niệm của xã hội xưa thì đàn ông, con trai phải lấy
chữ “trung” làm đầu, đàn bà, con
gái thì phải quyết giữ “tiết hạnh”. Một
truyền thống giáo dục quý báu của dân tộc mà ngàn đời cha ông đã truyền lại cho
con cháu. Mở đầu tác phẩm nổi tiếng Lục Vân Tiên, Nguyễn Đình Chiểu đã viết hai
câu thơ: “Trai
thời trung hiếu làm đầu. Gái thời tiết hạnh làm câu trau mình.” [Trích dẫn từ Lục Vân
Tiên của Wikipedia, Bách khoa Toàn thư Mở.]

Đọc qua những đòi hỏi đạo đức trên tưởng chừng như cha ông mình
ngày xưa cổ hủ, lạc hậu và quá chú trọng vào hình thức, lễ nghĩa. Nhưng thực
ra, nếu đem so sánh những
kinh nghiệm trên với cái nhìn của khoa tâm lý giáo dục ngày nay thì không những
không lạc hậu, bi quan mà còn là một điều hết sức cần thiết.
Tuổi trẻ ngày nay phóng túng, sa đọa và coi thường giá trị luân
lý nền tảng của đời sống. Đời sống hôm nay như mất ý nghĩa và vô vọng. Giầu sang có, xe
hơi có, nhà lầu có, những tiện nghi của khoa học hiện đại có, nhưng lòng người thì
vô tâm, vô cảm, buồn phiền và chán ngán. Hoang đàng, vung vít trong tình yêu. Lẫn lộn tình yêu với
đam mê, dục vọng. Lẫn lộn danh dự với danh giá hão huyền. Lẫn lộn giầu sang với bon
chen, chộp giật và mánh mung. Hậu
quả dẫn tới coi thường hôn nhân, ly thân, ly dị như thay đổi áo quần. Yêu nhau
đồng tính, hôn nhân đồng tính. Nhân phẩm và mạng sống bị coi thường. Sau một
thời gian dài ngừa thai, giờ thì phá thai được công khai và luật pháp hóa. Tất
cả là kết quả của một nền “Văn Minh Sự Chết” (St.
Gioan Phaolô II), của một nền luân lý tương đối (Moral realism).
Mục đích của giáo dục
hiện nay
Nhìn vào chương trình học hiện nay, có thể nói rằng những môn
học cùng với việc giảng dạy có căn bản từ những công trình nghiên cứu
bởi các chuyên gia trong lĩnh vực giáo dục. Nhưng một điều xem như rõ ràng là mục tiêu
của nền giáo dục này là để trao cho học sinh, sinh viên những kiến thức, những
kỹ năng cần để họ có thể phát triển hết tiềm năng của mình.
Theo Barbara Danza, tác giả của các bài viết giá trị chú trọng
đến những thách thức và hoàn cảnh nuôi dạy con trong thời hiện đại, và những
chủ đề liên quan đến lựa chọn giáo dục gia đình, thì ngay từ nhỏ, các em
cần được giáo dục về:
Giao tiếp: Với truyền thống văn hóa cởi mở, tôn trọng phẩm giá con người
tại các nước Tây Phương, thì đây là điều mà phụ huynh cần phải dạy con em mình ngay khi chúng còn trên
gối mẹ. Điều này dễ hiểu và dễ phân biệt khi một
em bé Việt Nam đứng bên một em bé Mỹ hay Pháp. Cách nói năng, biểu lộ tình cảm
hoàn toàn khác nhau. Một bên khúm núm, sợ hãi, rụt rè, tự ty, còn một bên cởi
mở, thoải mái, và tự tin.
Đây là điều mà nền giáo dục Việt Nam, cũng như các cha mẹ Việt
Nam cần một cái nhìn nhân bản dựa trên giá trị của con người khi theo dõi, và
hướng dẫn các em từ lúc gửi đi vườn trẻ, cũng như tiếp tục sau này khi các em
bước vào trung học. Một em bé ngoan, lễ phép, lịch sự không có nghĩa là phải cúi
đầu, khép nép, và không được nhìn thẳng vào cha mẹ, người lớn khi nói năng,
trao đổi.
Suy luận: Một trong những lợi ích của việc học toán, ngoài những ứng dụng
thực tế đối với những ai sẽ theo đuổi về kỹ thuật, khoa học, và ngoài những ứng
dụng trong việc hoạch định tài chính, môn toán dạy ta cách lý luận. Suy nghĩ có luận lý (logic) sẽ
giúp các em khi lớn lên biết phân tích và định giá các công việc, giải quyết
các vấn đề.
Tại Hoa Kỳ hay tại những quốc gia tiên tiến Tây Phương, ngoài
khả năng luận lý trong toán học, phân tích mọi chuyện, các em nhỏ còn được dạy cách trực
diện và đặt những vấn đề với cha mẹ khi ở nhà. Lý luận học còn dạy
các em biết xem xét những lập luận, những quan điểm trên phương diện lý tính,
vì thế, trẻ
em có thể sử dụng những yếu tố mang tính ngụy biện và đặt những giả thiết. Một con dao hai lưỡi,
đó cũng là lý do mà phụ huynh cần phải chuẩn bị để không cảm thấy ngỡ ngàng,
hoặc bị xúc phạm khi con cái mình có những thái độ thẳng thắn, thực tế khi nói
chuyện, trao đổi về những vấn đề trong cuộc sống.
Lịch sử: “Lịch sử hay sử học (gọi tắt là sử) là môn khoa học nghiên cứu về quá khứ,
đặc biệt là những sự kiện liên quan đến con người. Đây là thuật ngữ chung
có liên quan đến các sự kiện trong quá khứ cũng như những ghi nhớ, phát hiện,
thu thập, tổ chức, trình bày, giải thích và thông tin về những sự kiện này.” [https://vi.wikipedia.org
› wiki › Lịch_sử]
Lịch sử quốc gia, lịch sử thế giới sẽ giúp con người sống với
niềm tự hào về văn hóa, truyền thống, và phong tục của mình. Nhưng lịch sử cũng rất dễ biến
thành ngụy sử. Nhiều
sử gia nghiên cứu và viết sử với ảnh hưởng chính trị, khuynh tả, hoặc khuynh
hữu nhằm bênh vực, ngụy tạo, và hướng dẫn người đọc. Quan niệm về thế giới đại
đồng, một trật tự thế giới mới đang làm cho cái nhìn về lịch sử trở nên méo mó,
sai lạc. Các bậc cha mẹ, phụ huynh phải quan tâm đến những điều này khi giải
thích lịch sử cho con cái.
Nghệ thuật: Các nền văn minh khác nhau trên khắp thế giới đã mang lại những
thành quả về văn hóa rất đáng ghi nhận. Cảm quan về thẩm mỹ, vẻ đẹp, thiên nhiên, và con người là thứ mà
các em có thể cảm nhận được qua những môn nghệ thuật như hội họa, điêu khắc,
kiến trúc, âm nhạc, kịch nghệ, khiêu vũ, văn học, thơ ca hay bất kỳ hình thức
biểu đạt nghệ thuật nào khác. Bổn phận cha mẹ là khám phá và khuyến khích con cái phát triển
những tài năng ấy. Một số có thể là nghề nghiệp sau này, và một số sẽ góp phần
làm đẹp cho đời khi các em lớn lên.
Phát triển tiềm năng: Tại trường học, mỗi học sinh đều có những ưu điểm riêng biệt, những tài năng
thiên phú của chính mình. Các em cần được khuyến khích phát huy những tiềm năng
này. Cho dù một cá nhân có
mang trong mình tố chất của một văn nhân, một khoa học gia, một nghệ sĩ, một
luật sư, một giáo viên, một giám đốc, một người thợ thủ công hay thợ sửa ống
nước, thì tiềm năng của mỗi người đều phải nên được phát huy tối đa và tôn trọng.
Phẩm chất đạo đức: Ca dao Việt Nam có câu: “Tiên học lễ hậu học văn.” Đây là truyền thống giáo dục đặc biệt và trổi
vượt nhất của người Việt phù hợp với tâm lý giáo dục và tâm lý phát triển. Song song với việc
truyền tải những giá trị về kiến thức, tài năng, thì đạo đức học là một phần
rất quan trọng trong sứ mạng giáo dục. Nhờ đạo đức, con người mới có được khả năng phân định tốt xấu,
để rồi có thể đứng về lẽ phải, biết cất lên tiếng nói công đạo, và sống đời
liêm chính.

Rất tiếc ngày nay tại các học đường đang dần dần loại bỏ hoặc
coi nhẹ chương trình đạo đức. Do đó, cha mẹ và phụ huynh không thể khoán trắng cho nhà trường về tư
cách đạo đức của con mình, nhưng phải quan tâm dạy dỗ chúng từ trong gia đình. Có thể không quá đáng
khi nhấn mạnh đến giá trị và thành quả của đạo đức khi nói: “Có đức mặc sức mà ăn.” Nhưng với trào lưu
sống hiện nay đang nghiêng về những thành quả vật chất và đời sống duy vật, nên
việc thực hành đạo đức là một thử thách rất lớn lao.
Tôi muốn kết thúc bài
viết bằng việc suy tư về một tấm hình mà người bạn đã chuyển cho tôi qua
facebook. Trong tấm hình vẽ một người giầu có hai tay sách những vali đầy tiền
đang tiến về ngôi mộ của mình. Đứng đón ông là thần chết, và vị thần chỉ tay về
phía chiếc thùng chất đầy tiền (có lẽ của những người đã đi trước), và nói: “Tiền để lại đây. Khi
chết chỉ được mang theo TỘI, PHÚC mà thôi!”.

Trần Mỹ Duyệt
Hẹn gặp lại