TÂM SỰ NGƯỜI CÔNG CHÍNH
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG NĂM A : MT 1,18-24
Sau đây là gốc tích Đức Giê-su Ki-tô: bà Ma-ri-a, Mẹ Người, đã
thành hôn với ông Giu-se. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà đã có
thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. Ông Giu-se, chồng bà, là người công chính
và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. Ông đang toan
tính như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng: “Này ông
Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón Ma-ri-a vợ ông về, vì người con bà cưu
mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. Bà sẽ sinh con trai, và ông phải đặt tên
cho con trẻ là Giê-su, vì chính Người sẽ cứu dân mình khỏi tội lỗi của họ”. Tất
cả sự việc này đã xảy ra, là để ứng nghiệm lời xưa kia Chúa đã phán qua miệng
ngôn sứ: “Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ
gọi tên con trẻ là Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta”. Khi tỉnh
giấc, ông Giu-se làm như sứ thần Chúa dạy, và đón vợ về nhà.
TÂM SỰ NGƯỜI CÔNG CHÍNH
Nếu ai đã từng xem cuốn phim “Đức Giê-su thành Na-da-rét” của
đạo diễn Franco Zeffirelli (sản xuất năm 1977) chắc còn nhớ phân cảnh Thánh
Giu-se nằm mơ thấy Đức Ma-ri-a bị ném đá chết vì tội ngoại tình. Nếu không thì
cũng đã có lần được xem một vở kịch diễn lại bài Tin Mừng hôm nay, trong đó có
cảnh Thánh Giu-se khắc khoải, lo âu, dằn vặt, thậm chí xấu hổ, trước sự kiện
Đức Ma-ri-a mang thai mà ông chẳng biết nguyên do. Đó là những tình tiết lâm
ly, bi đát, đầy kịch tính, làm khán thính giả bồi hồi xúc động, nhưng có nằm
trong nhãn giới của tác giả Tin Mừng chăng? Ngoài ra, ý tưởng “tố giác” (ám chỉ
Giu-se nghi ngờ -mà nghi bậy- Ma-ri-a ngoại tình, hoang thai) nằm bên
cạnh ý tưởng “công chính” (một danh hiệu vinh quang, hiếm người được Kinh Thánh
trao tặng) đã khiến nhiều học giả phải lý luận vòng vo đủ kiểu để hòa hợp hai ý
tưởng này. Tất cả những cái đó, theo các nhà chú giải hiện đại, là do cách dịch
chưa đúng về một vài từ ngữ trong văn bản.
1. Khúc mắc tâm tư.
Lúc mở đầu bản văn bằng câu “Đây là gốc tích Đức Giê-su Ki-tô”
và bằng chi tiết “Trước khi hai ông bà về chung sống, Ma-ri-a đã có thai do
quyền năng Chúa Thánh Thần”, Mát-thêu muốn chứng minh cho độc giả Do-thái
của mình thấy làm sao Đấng Cứu Thế sinh ra thiếu cha trần gian mà vẫn thuộc về
dòng dõi Do-thái và con cháu Đa-vít được (trong lúc Lc 1,26-38 thì trình bày
mầu nhiệm cưu mang đồng trinh cho độc giả lương dân). Việc lạ lùng này, chắc
hẳn Đức Ma-ri-a đã tỏ lộ cho người bạn đời yêu quý (bà chị họ Ê-li-sa-bét mà
còn được biết nữa là, vì thiên thần đâu có cấm Ma-ri-a tiết lộ: x. Lc 1,39-45).
Với hai lý do : cho ông chia sẻ niềm vui và vinh dự của bà là được chọn làm mẹ
Con Đấng Tối Cao, hai là để Giu-se khỏi suy nghĩ lung tung dông dài, nhất là
rồi đây Ma-ri-a sẽ vắng nhà nhiều tháng. Ngoài ra, việc Mát-thêu khẳng định sự
kiện lạ lùng ấy ngay từ đầu bài Tin Mừng hàm ý Giu-se đã biết rõ công chuyện.
Thế nhưng việc tỏ lộ này đặt ông vào một hoàn cảnh khó xử.
Theo nhiều nhà chú giải Công giáo hiện đại, khi kết hôn với
nhau, hai ông bà chắc dự tính sẽ có con với nhau một cách bình thường (Cựu Ước
luôn cho hôn nhân là tốt đẹp và con cái là hồng ân cao cả, còn vô sinh vô hậu
là tủi nhục lớn lao) đồng thời cầu mong con họ sẽ được Thiên Chúa chọn làm Đấng
Thiên Sai (Mê-si-a) như bao mộng ước của mọi gia đình và mọi thiếu nữ Do-thái
thời đó. Thế nhưng, đang lúc chưa chung sống như vợ chồng, Ma-ri-a đã được sứ
thần báo tin cho biết Thiên Chúa đã chọn bà làm mẹ Đấng Thiên Sai, nhưng bà sẽ
sinh con một cách nhiệm lạ -do quyền năng Chúa Thánh Thần- vì thai
nhi đó chính là Con Thiên Chúa! Đây là điều mà Cựu Ước cũng như hai ông bà
không thể ngờ nổi. Đứng trước mầu nhiệm cao cả này, Giu-se đâm băn khoăn. Từ
nay, Thiên Chúa đã can thiệp vào mối dây liên hệ của đôi bạn, đã sử dụng
Ma-ri-a như phương tiện để thực hiện kế hoạch lớn lao của Người. Từ nay Ma-ri-a
đã trở thành một vật thánh, thuộc quyền sở hữu của Đấng Tối Cao. Giu-se tự nghĩ
mình không có quyền động đến nàng nữa. Và dù không động đến nhưng nếu tiếp tục
chung sống trong một nhà, tới lúc con nàng sinh ra, chắc thiên hạ sẽ nói là con
của đôi bạn. Để cho ai nấy lầm tưởng như thế là một sự bất công với Thiên Chúa
vì Hài nhi là con của Người. Công bố chuyện này cho thiên hạ ư ? Ai mà tin nổi
! Có dấu chứng nào ? Vả lại Thiên Chúa đâu đã tỏ ý định hãy loan truyền điều ấy
cho bá tánh ! Thế là Giu-se dự tính ra đi, ra đi âm thầm, để mặc Thiên Chúa
đích thân giải quyết mọi chuyện. Ông xử sự như bao người công chính trong Cựu
Ước là run khiếp trước sự hiện diện của Đức Chúa và không dám đoạt lấy một
thành quả bởi tay Người. Vả lại, hiểu cách tự nhiên tức thời, công chính, công
bình -hay just, juste trong tiếng Anh tiếng Pháp- có nghĩa là của ai
thì trả cho người ấy, không vi phạm quyền lợi và sở hữu của tha nhân. Chính
cách dịch mới : “Giu-se là người công chính và không muốn tiết lộ chuyện bà”
hoàn toàn hỗ trợ cho lối giải thích vừa nói trên đây. Từ Hy-lạp dùng ở đây là “deigmatisai”,
tương đương với từ “paradeigmatisai”. Nhưng trong lúc “paradeigmatisai” có
nghĩa là “tố giác, bêu nhục” thì “deigmatisai” lại chỉ có nghĩa là “tiết lộ,
bày tỏ”, theo Giáo phụ Origène, Giám mục Eusèbe de Césarée và Linh mục Paul
Joüon, SJ, thành viên Viện Kinh thánh Giáo hoàng…
2. Gỡ mối tơ vò.
“Ông đang toan tính
như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông”. Thiên Chúa cuối
cùng đã can thiệp : “Này ông Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón Ma-ri-a
vợ ông về”. Đến đây, các nhà chú giải hiện đại đề nghị một cách dịch mới
cho từ “gar” (Hy ngữ) mà xưa nay vẫn dịch là “vì” thành “vì vẫn biết/hẳn
nhiên” (Pháp ngữ: car certes): “Vì vẫn biết/hẳn nhiên người con
bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. Bà sẽ sinh con trai, nhưng ông
phải đặt tên con trẻ”. Từ “vẫn biết/hẳn nhiên” nói lên một sự thật mà
Giu-se đã rõ (nên đây không có vấn đề thiên thần mặc khải mầu nhiệm cưu mang
đồng trinh cho ông lúc này). Ma-ri-a sẽ sinh con “nhưng” Giu-se sẽ đặt tên cho
con trẻ. Đặt tên (quyền của người cha theo pháp luật Do-thái) là thừa nhận kẻ
được đặt tên như con của mình. Rồi con đẻ hay con nuôi đều có giá trị như nhau
trước Do-thái pháp luật, nghĩa là con nuôi cũng hoàn toàn thuộc về dòng dõi cha
nuôi với mọi quyền lợi và nghĩa vụ y như con đẻ. Cách giải quyết của Thiên Chúa
thật tài tình: lợi dụng một điều khoản trong luật pháp Do-thái (con nuôi # con
đẻ, mà chắc Người đã từ lâu xui khiến cho có), Thiên Chúa hoàn tất lời Thánh
Kinh: Đấng Thiên Sai sẽ thuộc dòng dõi Đa-vít dù là con của một trinh nữ, với
Thiên Chúa là Cha.
Còn một lý do thực tế: cần phải tạm thời che giấu mầu nhiệm Ngôi
Hai nhập thể (khó chấp nhận khi chưa có ngôn hành khẳng định của chính Đức
Giê-su) bằng cách để thiên hạ lầm tưởng Giu-se là cha đẻ của Người. Sự hiện
diện của Thánh Giu-se trong ngôi nhà Na-da-rét còn cần thiết để bảo vệ thanh
danh Đức Trinh Nữ cũng như để chăm sóc nuôi dưỡng Ấu Chúa và Mẹ Người.
Đến đây, ta có thể hiểu rõ thêm nữa về sự công
chính của Thánh Giu-se: đó là sự thức tỉnh nội tâm đối với Thiên Chúa, một sự
thức tỉnh vốn giúp ngài có khả năng đón nhận và hiểu rõ sứ điệp, dẫn ngài tức
khắc tới chỗ vâng phục. Dẫu cho đến nay ngài đã bối rối trước các chọn lựa khác
nhau của mình, giờ đây ngài biết đâu là đường lối hành động đúng đắn. Là một
người công chính, ngài vâng theo các mệnh lệnh Thiên Chúa truyền dạy.
3. Hiểu ra mầu nhiệm.
“Tất cả sự việc này đã
xảy ra, là để ứng nghiệm lời xưa kia Chúa đã phán qua miệng ngôn sứ: ‘Này đây,
Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là
Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta’. Khi tỉnh giấc, ông Giu-se
làm như sứ thần Chúa dạy, và đón vợ về nhà”. Vậy là bên cạnh
Đức Ma-ri-a, bà Ê-li-sa-bét, Thánh Giu-se nay cũng hiểu: vừa là con Thiên Chúa,
vừa là con loài người, Đức Giê-su đúng là Em-ma-nu-en thật (x. Is 7,14). Ngay
cả cho dù không thực sự mang cái tên độc đáo này, Người vẫn là Em-ma-nu-en, như
toàn bộ Tin Mừng sẽ cố gắng minh chứng, là Thiên-Chúa-ở-cùng-nhân-loại trong
chính bản thân Người. Hai bản tính trong một ngôi vị này khiến
Người có thể đền tội xứng đáng, đầy đủ cho chúng ta và nhất là có thể thần hóa
chúng ta, làm chúng ta nên con Thiên Chúa, thông phần bản tính Người : “Con Thiên Chúa đã làm
người để biến chúng ta thành Thiên Chúa” (thánh Athanasiô), “Thiên
Chúa đã làm người, để biến chúng ta thành thần linh” (thánh Irênê). (Tương tự
chúng ta vì là vật chất và tinh thần nên có thể tinh thần hóa vật chất).
Có thể bạn còn hoài nghi hay thấy vấn đề Thiên Chúa thông phần
bản tính chúng ta có vẻ khó hiểu thì xin nghe câu chuyện sau đây : “Thật vô lý
khi tin rằng Thiên Chúa làm người”. Một người cha gia đình kia nại lý do ấy để
không đi dự thánh lễ đêm Giáng Sinh. Ông ở nhà một mình và đang chìm trong suy
nghĩ đó, thì bỗng nghe có nhiều tiếng va đập vào cửa sổ bằng kính. Một đàn chim
đang tìm hết cách vào ngôi nhà an toàn ấm cúng, vì ngoài trời có giông tuyết,
nhưng chúng bay lượn và đập vào cửa sổ cách uổng công, vô vọng… Ông ta nghĩ đến
kho lúa của nhà mình, ở đó đàn chim có thể trú an toàn và có thóc ăn. Khoác
chiếc áo len, ông chạy ra mở cửa kho lúa, đoạn cố sức gọi những con chim vào,
nhưng chúng chỉ lượn quanh rồi trở lại đâm đầu vào cửa sổ. Một ý tưởng chợt lóe
trong óc ông : “Nếu mình là một con chim như chúng, mình có thể hướng dẫn chúng
tránh cơn giông tuyết dễ dàng”. Ngay lúc đó, tâm trí ông bừng sáng : chuyện
Thiên Chúa làm người thật hữu lý: chỉ có một cách dẫn dắt nhân loại dễ dàng và
hữu hiệu là Thiên Chúa phải trở nên một con người như chúng ta.
Tác giả:
Lm. Phêrô Phan Văn Lợi
|