Tớ
trong vai Nhà báo đi viết phóng sự Dân phế liệu Tổng kho Long Bình, Hố Nai.
Những
thập niên sau biến cố 'giải phóng', không còn chiến tranh cả nước bước vào cùng
đói khổ... Tổng kho Long Bình trở thành 'nồi cơm' phế liệu của cả trăm, cả ngàn
Dân nghèo...
Trong
mảnh đời phế liệu nghèo khổ chung cảnh cả nước ấy đã có nhiều bi kịch tang
thương, bởi nổ bom đạn, sập hầm, kể cả 'du kích' bắn chết... Tớ từng đưa ‘đám
ma’ nhiều nạn nhân này, từng mặc niệm trước nấm mồ của họ…
Tớ
đang đứng trên một đồi cao, đang dùng ống nhòm Mỹ- sản phẩm mua từ Dân phế liệu
Long Bình quan sát toàn cảnh khu vực 'Nhà Trắng' (có lẽ đây là khu 'đầu não'
Tổng Kho)...
Khung
cảnh Chiều Nay úa vàng, có chút hẩm hiu mang âm hưởng da diết...
Tớ
thấy hàng trăm Dân phế liệu, có đủ mọi thành phần: Già- Trẻ- Lớn- Bé- Trai-
Gái... đang cặm cụi cần lao trên những mảnh đất xới tung, nham nhở, mót 'cứt
Mỹ' (phế liệu) để sống qua ngày...
Bỗng
tiếng hú còi vang dậy !...
Hàng
trăm công an- du kích bủa vây, bắt hốt Dân đen phế liệu, tước hết khí giới tìm
vật liệu (quốc xẻng, bao bị...)... Họ trắng tay, bị gom vào nhà Lồng... Để an
toàn, người già- trẻ em thì không trói tay, thanh niên- kể cả con gái đều tay
trói, tra còn số 8...).
Trông
họ càng vất vả nghèo khổ ngay thời lãnh đạo đỉnh cao 'giải phóng' mà mới
đó mươi năm trước trong Văn minh- Dân Chủ của 'Sài Gòn Hòn Ngọc Viễn
Đông' họ không bao giờ nghĩ đến, lại luôn trong tư thể ngẩng cao đầu
trước bọn Nhật- Hàn- Singapho... thèm thuồng, ngưỡng mộ !
Bất
ngờ, từ cổng Nhà Trắng thấy một đoàn xe sang từ từ chạy vào... Quốc ca 'Đoàn
Quân VN đi' bi hùng trỗi dậy...
Rồi
một phái đoàn quan chức xuống xe...
Khẩu
hiệu tiếng Tàu, cờ Tàu, cờ Việt bay phất phới...
Tớ
giật mình !...
Bởi
trong phái đoàn chính khách Tàu ấy, tớ thấy khá đủ mặt quan to- quan bự từ
trung ương đến địa phương khúm núm như quan hầu trước quan Tàu, hình như có ai
đó giống ‘sếp kép thủ lãnh’ đương thời...
Xa
xa...
Tớ
thấy một Em Bé có đôi mắt sáng, tinh nghịch, thoát cảnh bủa vây bắt của an
ninh, vẫn trong bãi đất phế liệu, tung tăng... Hình như chuyện thời hót của đất
nước, người lớn quan to khúm núm... Em chẳng quan tâm. Tay em cầm một cái chạc
(ná) bắn chim.... Em phát hiện một quả M.79 nhỏ cỡ nắm tay người lớn vẫn nằm
phơi nắng chiều...
Em
biết mìn mini, em ẩn vào chỗ an toàn và giương chạc nhắm bắn...
Bùm
!...ùm !!...ùm !!!...
Phái
đoàn quan to vội nằm sấp, ẩn nấp... ‘
Cảnh
nhốn nháo xáo trộn...
Nhưng
phía Nhà lồng, Dân phế liệu vẫn bình thản, chẳng có gì lạ, khiếp sợ, vẫn cảnh
lầm lũi thiên thu...
Rồi
người ta hiểu vấn đề- không phải bạo lực khủng bố...
Rồi
họ phát hiện đứa bé tinh nghịch.
Công
an- du kích khống chế Bé (không trói tay) ra trước đoàn quan to, giờ đã ổn
định...
(Đâu
rồi khuôn mặt hèn nhát, sợ hãi, chạy chúi dúi ẩn lấp- kể cả cảnh rúc vào váy
quan bà nào đó mới đây phát lộ khi nghe trái đạn nổ....)
Lại
đường đường mặt to tai lớn, giả nhân giả nghĩa thường khi…
Có
lệnh tha đứa bé !
Tớ
thấy rõ một quan Tàu ‘chỉ đạo’ quan ta, bằng tiếng Hán (Không hiểu sao tớ nghe
ra- nghe rõ tiếng Tàu này): Đấy là lệnh... thủ tiêu cậu bé, bởi quan Tàu có
linh tính không tốt về đứa bé thông minh này... Giết lầm hơn bỏ sót!
Cậu
bé chạy, vẫn vô tư ra khỏi khu vực Long Bình...
Tớ
vội lao xuống đồi, lấy xe máy chạy đón cậu bé...
Khu
vực này làng tớ, tớ dành đường đi nước bước lắm...
Tớ
ném xe máy chốn thân quen, vội dẫn cậu bé chạy trốn vòng vèo đường làng, ẩn
nấp....
Tớ
ẩn lấp trên lầu một quán nước, đám dân quân cả tàu- ta đang lệnh lùng bắt giết
cậu bé vào quán nghỉ uống cà phê... Trao đổi bằng tiếng Tàu... (ông cố tớ nhà
Nho chính hiệu, tớ không lạ tiếng Tàu... )
Nghĩa
là tớ biết hết kế hoạch săn lùng cậu bé, trong đó có cả kế hoạch 'Hê-rô-đê'
giết mọi trẻ nam ở những làng gần đây theo nguyên tắc 'giết lầm hơn bỏ
sót', ngay sau tiếp đón phái đoàn 'bạn vàng' kết thúc...
(Rất
tiếc kế hoạch này không thành, vì tớ biết, tớ báo cho các vị chức sắc trong
làng đẩy hết tụi trẻ đi chơi xa; Quốc tế đưa mắt quan sát ầm ầm... Tớ có tất cả
bằng chứng hình ảnh, âm thanh (nhà báo mà!)).
Bỗng
tớ thấy quê hương 'ngàn năm Bắc thuộc'...
Tớ
hy vọng đứa bé sẽ là 'Anh Hùng' cứu nước'...
Và
để Cứu nước, trước tiên tớ trong vai người Tàu dẫn đứa trẻ ra bến cảng lên tàu
làm hành trình 'lên đường cứu nước', tức qua Tàu sống, tìm hiểu đời sống văn
hóa họ, trở thành người Tàu...
Muốn
thắng họ, muốn biến thù thành Anh Em, phải hiểu họ. Đấy là nguyên tắc !
(Đấy
là cách Đức Chúa dùng Maisen cứu Dân Riêng Do Thái thoát cảnh nô lệ Ai Cập.
Maisen- trẻ Do Thái, tưởng đứa trẻ Do Thái dễ thương quá này bị cha mẹ bỏ rơi
trôi sông, nên Công chúa Pharaon nhận làm con nuôi, bao bọc trong hoàng
cung, trở thành công dân 'hạt giống đỏ' Ai Cập...).
Câu
chuyện đang hấp dẫn, bất ngờ tớ tỉnh giấc...
Chỉ
là giấc mơ nghỉ trưa !
Ha..ha…
ha…
Tớ
vẫn trên giường gặm nhấm giấc mơ…
Giấc
mơ này nếu kết hợp dã sử 'ngàn năm Bắc Thuộc' kết hợp với thời sự
bạo lực mác lê thế kỷ 20 và thời hót hiện đang... Có thể tớ viết hàng trăm tập
thành phim Cứu Nước hấp dẫn, vừa thực vừa siêu thực, vừa mang tính thời hót,
vừa nhân bản, kể cả sự hài hước thời cuộc...
Đương
nhiên 'Anh Hùng' cứu nước- Cậu Bé tớ cho thoát cám dỗ bạo lực mác lê thời đại
mà nhiều nước sập bẫy; biết làm cách mạng phi bao lực kiểu Gandi bên Ấn độ;
biết dùng Ánh Sáng Tin Mừng Kitô giáo, giúp Dân thoát Sợ...
Sự
sụp đổ cả đế chế ngàn năm bắc thuộc- cùng với bọn bán nước ấy tự đâm chém, tự
hạ bế, tự bẻ gãy chân ghế 'tứ trụ' 'quang vinh muôn năm' của
nhau... và tự sụp đổ bẽ bàng !
Nguyên
nhân nội tại mục ruỗng !
Khi
Dân hết sợ hãi- phát tòa Ánh Sáng Công Lý, bóng tối sự dữ hết chỗ
sống- tự hủy là đương nhiên (!)
Nhờ
đó đất nước được Giải phóng, hưởng nên 'Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc'
đích thực, dẫu chẳng còn hài ngữ ‘chủ dân’, dẫu chẳng cần phải tuyên
truyền, khẩu hiệu pano, cổng chào, tượng đài... làm chi cho lãng phí (và đôi
khi trở thành trò cười với người Trưởng Thành !)
Cái
đáng nói, Đại Việt đã cứu đại Bắc Quốc ấy thoát khỏi cảnh lê mác-máu đổ đầu
rơi, trăm năm độc đoán- chuyên quyền, hận thù, đố kỵ.
Dù
là người khổng lồ, nhưng họ xem Đại Việt như Anh Cả, khép nép, kính sợ một mực.
Họ
khép nép- kính sợ bởi nơi ta hiện tỏ sức mạnh Công Lý- Tình Thương chứ không
phải bằng sức mạnh cơ bắp.
(Và,
nói thật- 'Bạn vàng' có làm đàn em ta cũng chẳng lạ, bởi Nho giáo thời danh,
làm nên đất nước họ, theo Nhà nghiên cứu Kim Định (Linh mục) bắt nguồn từ nền
Triết Việt (Nho Việt) từ rất xa xưa của ông cha ta...
Nghĩa
là theo ‘lịch sử’, họ đã làm đàn em từng được Anh Cả xoa đầu, dạy dỗ!)
Lm.
Đaminh Hương Quất